"Xin thưa ngài 001, cứ cho là thứ hạng ngài cao, từng thiếu chút nữa là trở thành tổ trưởng tổ tôi, tôi chỉ kém tí ít may mắn nữa thôi." 021 quay lại, giọng điệu cứng ngắc bổ sung: "Nhưng tôi không thể không nhắc nhở ngài một câu, là bây giờ ngài đang trong, kỳ, hạn, chịu, phạt." Cô nàng còn cố tình nhấn mạnh bốn chữ cuối. Nói xong, nàng quay qua với Du Hoặc: "Anh cũng vậy." Tần Cứu gật gật đầu: "Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng nếu tôi nhớ không lầm mà nói, thì hình như không có nội quy nào viết: Giám thị đang chịu phạt không có quyền tự do về nhà mình mà nhỉ?" Anh nói xong, còn quay ra phía 922 và 154 hỏi: "Có sao?" 922 đang thả hồn trong chuyện "Boss mời tổng giám thị A về nhà chơi", đã sớm đứt dây cáp nửa ngày không trả lời. 154 nói: "Không có." 154 y như rằng vẫn đứng về phe của boss nhà mình, trả lời thôi chưa đủ, còn nói lại với 021: "Chắc chắn không có." "......" 021 trừng mắt với cậu ta. Trong lòng nàng không ngừng gào thét, tất nhiên là chả có cái quy định nào như vậy, bởi vì trước tới giờ có giám thị nào như boss của mấy người đâu, nói ra rồi lương tâm mấy người có cắn rứt không? Nàng cố ý quay ra dỗi, dù sao thì mọi người đều biết nàng chả ưa gì 001. Nhưng trời xui đất khiến thế nào anh ta lại có quan hệ tốt với giám thị A, thái độ xấu không làm cho tốt lại đâm ra ảnh hưởng đến hình tượng của nàng. Nàng chỉ có thể nuốt cục tức ngay cổ họng xuống, đổi một câu khác: "Thí sinh cũng không phận sự miễn vào chỗ ở của giám thị, cái này thì có viết rõ ràng rành mạch trên quy định, chỉ sợ là anh quên rồi." Cái này thì Tần Cứu quên thật. Anh "ồ" một tiếng xong lại không chút hoang mang mà nói: "Có chuyện thì có thể thôi." Chuyện chuyện cái đầu mấy người. 021 trưng ra bộ mặt cao quý hơn bao giờ hết, nói: "Chỗ ở ba ngày nay của thí sinh bị phạt này đã được sắp xếp xong xuôi, có ý kiến thì đi mà tìm hệ thống. Phạt xong anh có thời gian muốn đi về nhà, đi đâu thì đi, chả phải việc của tôi nữa." Dứt lời, nàng nhấc đôi cao gót thong dong đi vào trong toà nhà. *** Toà Song Tử rất giống những toà cao ốc bình thường khác, một tầng có ba cửa thang máy. Trên cửa có ba màu đèn khác nhau, đỏ, trắng và xanh dương. 922 thất thần, theo bản năng đứng trước thang máy có cửa đèn màu đỏ, bị 021 liếc mắt một cái ngay. "Sai rồi." 154 kéo anh ta lại chỗ đèn xanh bên này, nhắc nhở: "Boss không có vi phạm quy định trong khu vực sinh sống, mấy bài thi vừa rồi thì anh ấy được tính là thí sinh." Du Hoặc nghe thấy những lời này, còn có thể hiểu được— Ba thang máy này chắc là không thể dùng chung, hẳn có phân chia theo từng thân phận nữa. Màu xanh là dành riêng cho thí sinh. Màu đỏ là dành riêng cho giám thị. Vậy màu trắng thì là ai? Dành riêng cho NPC à? Chỗ nghỉ ngơi dành riêng cho ông bà chủ (cửa hàng/khách sạn),tài xế, nhân viên phục vụ ư? Du Hoặc có một chút tò mò. Trong đại sảnh liên tiếp vang lên hai tiếng "ding". Bọn họ chờ cửa bên đèn xanh mở thì ngay lúc đó, cửa bên đèn đỏ cũng mở ra. Có hai người nối đuôi nhau đi ra. Người đi trước là một người trẻ tuổi, ăn mặc không hề cẩu thả, y như 154. Thấy đại sảnh còn có những người khác, cậu ta có hơi ngỡ ngàng, gật đầu nói: "Chào buổi tối." Có lẽ do có Tần Cứu ở đó, cậu gật đầu với biên độ lớn, mang theo ý vị kính nể, thành thật. Loading... Ngay lúc cậu nhóc này ngẩng đầu lên thì mắt cậu ta quắc qua lặng lẽ ngắm 021, biểu cảm thì nghiêm túc nhưng rõ là hai tai lại phiếm hồng. Người đi ra theo sau là một người cỡ trung niên. Tóc tai chẳng có chải chuốt, rối như cái ổ gà, cằm thì râu ria lún phún, dường như đã rất lâu không đụng tới rồi. Lúc vừa nhìn thấy ông ta, cả người 021 cứng đờ. Bởi vì đây cũng là một trong những giám thị đời đầu, đã có quen biết với A từ trước. Nghe bảo ông ấy từng rất lợi hại, tuổi tác chẳng hề hấn gì với ông. Nhưng sau một lần mang thương tích, thể chất toàn thân suy giảm, rơi xuống số hạng 1006. Dẫu sao thì đây vẫn là thành quả những năm tuổi trẻ của ông ấy. Nếu mà giờ tính theo mấy năm gần đây, hẳn ông ấy còn phải đếm ngược từ dưới lên. 021 nghĩ thầm, ngày thường muốn gặp những người này còn rất khó, hôm nay không biết làm sao vậy, cứ người này rồi người kia như trăm hoa thi nhau đua nở, chỉ tổ làm nàng khó thở thêm. Cũng may 1006 là một lão cáo già(?). Ông mở nửa con mắt liếc qua đây, nhấc ngón tay nhẹ đến nỗi chưa ai kịp thấy, nói "chào" xong bèn quay đầu đi mất. 021 lại nhẹ nhàng thở ra. Nàng mở cửa thang máy thúc giục: "Chạy vào nhanh nhanh." Khi nói, 078 đã vội vàng cất bước tới, vừa đúng lúc đi vào thang máy. Bên trong thang máy chẳng có lấy nổi một cái nút, tự đi lên luôn. Du Hoặc nhìn lướt qua. Tần Cứu giải thích: "Nó thích tầng nào thì nó ngừng ở tầng đó." Du Hoặc: "Có cái gì khác nhau?" Hắn còn cho rằng Tần Cứu sẽ nói "Độ khó" các kiểu, kết quả đối phương lại nói: "Xem có may mắn hay không." Du Hoặc lập tức mặc kệ anh. Qua vài giây, hắn đột nhiên nhớ tới: "Người vừa nãy cũng là giám thị à?" Đây là lần đầu tiên hắn thấy một giám thị giống vậy. 021 rất muốn trả lời Du Hoặc, nhưng nàng đang cố nghẹn trong họng giả bộ lãnh khốc. Có điều ngay sau đó, nàng lại hối hận sao mình không mở miệng cơ chứ. Bởi vì người trả lời lại là Tần Cứu. "Một giám thị vừa bị chịu phạt xong mà thôi." Tần Cứu nói. "Cái gì? Ai?" 078 không đuổi kịp tiết tấu. 154 nói: "1006 vừa mới gặp đó." 078 tỉnh ngộ: "Hình như nãy có thấy, mà tôi lo chạy nhanh lại, chẳng kịp lên tiếng chào hỏi. Ông ta lại bị phạt nữa à?" 154: "Ừ." 078 nói: "Sắc mặt chắc chắn không tốt chút nào." 154: "Đúng vậy, rất tiều tụy." 078 liếc qua Du Hoặc một cái bèn vòng vo tam quốc rồi bảo: "Nói chung thì bị phạt kinh khủng lắm luôn á." Hắn ta chép chép miệng, lại nhìn thoáng qua Du Hoặc. Đối phương vô cùng thờ ơ. "......" 078 cảm thấy bản thân giả mù loà cũng là một trò diễn xuất rất hay đó chứ. *** Thang máy rất nhanh đã dừng lại. Cửa kim loại mở ra, nhưng bốn giám thị lại chẳng hề nhúc nhích. "Tới rồi, xuống đi. Xử phạt lần này là dọn dẹp phòng thi." 078 móc điện thoại ra nhìn thời gian, bảo: "Bây giờ là 9:30, có hơi trễ, chúc hai người đêm nay thu dọn thành công, gặp lại sau khi kết thúc nhé." Nói xong, cửa thang máy một lần nữa khép lại, đưa cả bốn giám thị đi xuống. "Dọn dẹp phòng thi là sao?" Du Hoặc thu hồi ánh mắt từ cánh cửa thang máy đã sớm khép kín bưng lại. "Sau khi kết thúc một bài thi, vài phòng thi sẽ tương đối khó coi, thế nên phải cần có công cuộc thu dọn cho sạch." Tần Cứu nói: "Hệ thống xếp việc này vào xử phạt luôn, bởi vì trong quá trình dọn dẹp gặp không ít rắc rối, chẳng hề kém cạnh so với việc làm hẳn một bài kiểm tra nữa đâu." Anh nói xong thì ngừng một chút, lại bổ sung: "Ngoại trừ phòng thi bị phá huỷ." Du Hoặc gật gù. Nơi họ đang đứng là một dạng căn hộ cao cấp (*),trống không. (*)Vì không còn cung cấp các biệt thự độc lập, Trung Quốc bắt đầu khai thác các biệt thự dưới dạng chung cư. Chủ yếu là các tầng được xây dựng như một biệt thự cô động trong cả một không gian/một tầng đó. Đối diện thang máy là một cửa sổ sát đất, bên cạnh cửa sổ còn có một ông lão tóc bạc ngồi đó đang gật gà gật gù ngủ mất. Những động tĩnh nói chuyện nãy giờ thế mà còn chẳng đánh thức nổi giấc mộng say sưa của lão. "Tìm ông ta à?" Du Hoặc nâng cằm mình về phía lão. Tần Cứu đưa mắt nhìn xung quanh, nói: "Chắc vậy, chứ ở đây còn vật sống thứ hai nào đâu." Gì mà nói chắc vậy..... Du Hoặc: "Trước đó anh chưa từng qua đây à?" "Hình như cậu có chút hiểu lầm với tôi thì phải, chung quy tôi vẫn là một người rất tuân thủ nội quy đấy." Tần Cứu nói. Anh đi đến chỗ của ông lão, bẻ ngón tay gõ trước mặt đối phương. Gõ xong, anh quay đầu lại nói với Du Hoặc: "Đây là lần đầu tiên." Ông lão giật mình, cuối cùng cũng đã tỉnh. Lão ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Tần Cứu đã nói ngay: "Sao cậu lại tới nữa vậy?" Tần Cứu: "...... Ai?" Ông lão: "Cậu á." Tần Cứu tức giận nói: "Nhầm người rồi." Ông lão trông có vẻ hồ đồ. Đôi mắt già nua của ông nhìn chằm chằm Tần Cứu một hồi lâu, thấp giọng lẩm bẩm: "Nhận sai sao? Ôi..... chắc thế rồi, trí nhớ gần đây của lão chả tốt tẹo nào." Ông lão cúi đầu suy nghĩ một lát, lại dùng ngón tay chải mớ tóc trên đầu nói: "Thôi quên đi, không nghĩ nữa. Tới đây—" Lão chỉ cái bục kim loại trước mặt: "điểm chỉ, yêu cầu đăng ký thông tin vi phạm quy định." Tần Cứu làm theo. Ngay lúc tay anh vừa ấn lên, trên màn hình xuất hiện ngay vài dòng chữ: Họ tên: Tần Cứu Số báo danh: 86010-06141729-Gi Số báo danh khác: 86010-06141729-82 Ghi chép qua lại: 12 lần Ông lão nháy mắt nhảy dựng lên: "12 lần kia kìa, lão nói có sai đâu, chính là cậu mà!" Chính Tần Cứu cũng kinh ngạc. Anh quay đầu lại liếc mắt qua phía Du Hoặc. Du Hoặc: "Đùa người ghê, lần đầu tiên tới luôn cơ." Tần Cứu: "......" "Anh là một người không giỏi học đếm nhỉ?" Tần Cứu nhìn chằm chằm thông tin, vuốt gáy nói: "Trên có số báo danh cũ, chắc là hồi làm thí sinh có tới đây." Nhưng đến tận 12 lần..... Du Hoặc: "Nếu tính mỗi bài kiểm tra anh bị điều tới chỗ này vì tội vi phạm quy định, vị chi anh vi phạm quy định những 12 môn kia à?" Tần Cứu: "..... có thể xem là vậy." "Giờ một kỳ thi có năm môn, vậy rốt cuộc là hồi đó anh thi được nhiêu môn rồi? 15 môn hả?" Tần Cứu còn chưa kịp lên tiếng, ông lão đã chen vào, nói: "Đâu ra 15 môn, có năm môn, với 9 môn cấp cao." Tần Cứu nhướng mày. Ông lão nói: "Đừng có căng thẳng quá, lão nhớ rõ cậu, không có sai đâu! Tuy rằng trí nhớ lão kém. Cậu cũng có đôi khác. Nhưng lão nhớ cậu rất kỹ, âu cũng vì ấn tượng sâu quá......" Thật sự là ấn tượng rất sâu. Có tuổi rồi, những bước chân con người ta dần tụt lại phía sau, kể cả trí nhớ. Lão đã làm gì trước kia, sao lại đến nơi này, từ khi nào đã bắt đầu ở đây trông cửa,..... À thì, ông lão đã chẳng còn bao nhiêu kí ức nào đọng lại nữa rồi. Ngược lại thì ở đây gặp biết bao thí sinh, vẫn sẽ còn ấn tượng với một vài người. Tần Cứu là ấn tượng sâu nhất. Lão thậm chí còn có thể nhớ lại vài cảnh tượng linh tinh. Nhưng giờ với lão mà nói, cũng chẳng dễ dàng là mấy. *** Đó là vào một ngày trời mưa như trút nước, bên kia mặt kính cửa sổ sát đất là một màu xám ngắt, sấm rền vang trời. Ông lão đang gà gật thì bị sét đánh thức, không ngủ nữa luôn. Ông quay ra nhìn cửa sổ đến mơ màng thì tiếng thang máy đột nhiên vang lên. Đứng trước cửa thang máy đã mở là hai người. Một là Tần Cứu, người còn lại do đứng ngay góc khuất của thang máy, chẳng thấy rõ khuôn mặt. Chỉ có thể trông được cánh tay của người đó đặt trên thanh đỡ, tay áo sơ mi thẳng thớm trắng tuyết, sạch sẽ vô cùng, cả đôi ủng quân đội dài màu đen nữa. Tần Cứu nâng tay lên chào ông lão: "Chào buổi chiều." Ông lão hỏi: "Sao lại là cậu nữa?" Tần Cứu cười khì, bảo: "Dạ đúng rồi, cháu tới nữa đây ạ." Cái đức hạnh của anh chàng thí sinh lười biếng này thật sự đáng bị vả mà. Không chỉ có ông lão mà người trong thang máy cũng thấy thế. Ông lão thấy ủng quân đội giật mình, quay ra nói với Tần Cứu: "Vừa mới ra thang máy là tám chuyện liền ha, đừng có chống cửa, tôi đang gấp đây." "Gấp cái gì mà gấp?" Tần Cứu quay đầu lại hỏi một câu. "..... Mở cuộc họp. Liên quan gì tới anh?" Tần Cứu "ồ" một tiếng, hỏi một đằng mà anh lại trả lời một nẻo: "Có đó, phát triển." "Phát triển cái gì?" Tần Cứu: "Xin trả lời câu hỏi như sau. So với lần gặp mặt trước thì nhiệt tình hơn này, thay đổi rõ rệt hơn lần trước ấy chứ." "......" Ông lão nghe xong thì ngứa hết cả chân giùm người nọ. Nếu có giày ở đây là lão cho một đạp rồi. Quả nhiên lão thấy đôi ủng quân đội kia hơi nâng lên một chút. Tần Cứu đỡ chân cười, đi ra ngoài thang máy. Anh ấn nút xuống lầu giùm vị giám thị nọ, đúng lúc cửa khép lại, anh còn vẫy tay với người đó: "Cố gắng không ngừng nhé, tổng giám thị." Thang máy đi xuống. Tần Cứu xoay người đi đến trước mặt ông lão, ngựa quen đường cũ mà ấn tay xuống ngay. "Ting" một tiếng, trên màn hình xuất hiện ra mấy dòng thông tin: Họ tên: Tần Cứu Số báo danh: 86010-06141729-82 Ghi chép qua lại: 5 lần Ông lão không nhịn được mà hỏi: "Rốt cuộc là cậu thi mấy môn rồi thế?" "Năm môn." Biểu cảm ông lão xoay ngoắt thành "một lời khó lòng nói hết": "Cậu mắc lời nguyền cứ một môn phải tới đây một lần à?" "Không đến nỗi vậy. Kiểm tra lại hai lần, xem như bảy lần tới năm lần về đi." "Cậu còn kiêu ngạo thế cơ à?" Tần Cứu lại cười rộ lên. Anh chàng thí sinh này rất hay thường cười. Nói chuyện sẽ cười, lười nói cũng cười. Nhưng những nụ cười này mười phần đã có tám chín phần nồng đậm mùi ngạo mạn lại lưu manh. Đây hẳn là bản tính trời sinh ăn sâu trong máu, khó đổi được. Tóm lại, rất làm người ta ngứa cả mắt. Ông lão hỏi: "Lần này hẳn là môn cuối cùng của cậu nhỉ? Phạt xong rồi cậu xem có phải là đi ra ngoài hay không?" "Không nhất định." Ông lão đang uống thì sặc nước ho sù sụ: "Ngoại trừ một lần kiểm tra lại thì không phải là năm môn sao!" Tần Cứu lấy một tấm thẻ trong túi ra: "Còn dư một tấm." Ông lão tập trung nhìn vào, trên thẻ viết ba chữ cực to: KIỂM TRA LẠI. "......" Tần Cứu lại nói: "Có điều hơi tiếc xíu, có lẽ không sử dụng nó được." Ông lão tò mò hỏi: "Vì sao vậy?" "Bởi vì có một lần rút thẻ đen, cải cách hệ thống kiểm tra." Tần Cứu nói: "Tính theo cấp bậc, đứng vững ở cấp C là có thể." Ông lão: "......" Khoan đã, cái gì mà đứng vững ở cấp C??? Lão cảm giác được thí sinh này có thể là một người rất biến thái. Lão nhanh tay ấn vào nút. Chỉ trong tích tắc, cửa sổ sát đất đã biến mất, mưa gió cuồn cuộn thi nhau tiến vào. Chỗ của ông lão ngồi vừa khéo nằm ngoài phạm vi mưa tạt. Nơi này là khu xử phạt, nội dung xử phạt là rửa sạch phòng thi, còn phòng thi nào thì là ngẫu nhiên. Chỉ cần các thí sinh bò sát đất rồi đi xuống từ cửa sổ đã mở, rơi trúng phòng nào thì chính là phòng thi đó. Ông lão cảm thấy mỗi cái quá trình bò thôi đã là xử phạt chết người rồi. Lầu cao như vậy, đừng nói đi xuống, đứng cạnh nhìn thôi mà chân đã muốn rụng rời rồi. Một bên nước mắt đầm đìa, một bên vật vã bò đi, lão thấy đầy cả. Chỉ có Tần Cứu là ngoại lệ. Người này đã trải qua huấn luyện quân đội, dăm ba cái này chẳng nhằm nhò gì với anh. Thấy anh đang đi tới cửa sổ, ông lão nhịn không được hỏi: "Cậu thi lại làm gì? Kiếm thêm điểm hả?" Tần Cứu ngay cạnh dừng chân lại, nước mưa lấm tấm chảy trượt trên sườn mặt thon gầy điển trai của anh rơi xuống. Anh cười đáp lại: "Ông đoán đi ạ." Sau đó, anh xoay người, nhảy xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]