Chương trước
Chương sau
Phòng thi này đã tồn tại từ rất lâu.
Tính ra thực tế cũng đã được mấy năm rồi, dựa trên thời gian của đề thi, có thể gọi đây là một hòn đảo hoang thế kỷ.
Gần một thế kỷ nay, con bạch tuộc vẫn luôn chiếm giữ ở cái xó này.
Từ một con đến hai con, tiếp sau là gia đình ba người.
Tụi nó biết rằng bên dưới lớp băng là hàng loạt khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không chỉ có biết mà còn tận mắt chứng kiến chúng ngày một phát triển lớn mạnh, trở thành sự tồn tại không dễ trêu chọc trên hòn đảo.
Mỗi lần đi trong đêm với khuôn mặt trắng kia thì khung cảnh phải nói là cực kì khủng khiếp.....
Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, chúng nó chẳng ngờ tới sẽ chạm mặt với đám mặt trắng.
Cũng may nội dung hoạt động không giống nhau.
Lúc chúng đang ăn trong khoang thuyền, thì nhóm mặt trắng đang đuổi theo thí sinh trên bờ. Lúc chúng đã ăn xong rồi trở lại biển thì mặt trắng vẫn còn đuổi theo thí sinh trên bờ.
Nước sông không phạm nước giếng.
Chúng nó cho rằng cuộc sống ở đảo sẽ vĩnh viễn thế này.
Cả vạn lần cũng không nghĩ tới...... sẽ có ngày hôm nay.
Ba con bạch tuộc đông cứng tại chỗ.
Chúng giương xúc tu sửng sốt vài giây, lập tức chui đầu xuống biển. Kết quả thì nghe một tiếng ầm vang dội......
Trong khoang thuyền, Du Hoặc giẫm một chân lên tủ sắt.
Một khối to lớn loang lổ vết rỉ sét ngã ầm xuống đất, không nghiêng không lệch mà vừa vặn che kín sàn hang động.
Bên ngoài khoang thuyền, Tần Cứu chống mạn thuyền nhảy xuống, dừng ở trước mặt Du Hoặc, trong tay còn cầm một cuộn dây.
Du Hoặc đương nhiên cho rằng anh đến đây là để cột con bạch tuộc lại, nên hắn thầm nghĩ trong lòng còn có thể ăn ý đến như vậy sao, ngoại trừ động tĩnh gây ra quá lớn, thì hậu quả công tác được thực hiện khá tốt.
Ai ngờ Tần Cứu đứng dậy, giũ dây thừng ra rồi nhẹ nhàng quăng đi, sợi dây được thắt chặt trước đó lập tức tròng lên người Du Hoặc.
Đại boss còn chưa kịp phòng bị, lúc bị trùm vào thì lập tức ngây người.
Những lời khen tốt đẹp tức khắc tan thành mây khói.
Phối hợp cái quỷ, ăn ý cái rắm.
Mãi đến khi Tần Cứu siết chặt nút thắt, vai lưng hắn bị buộc chặt lại, lúc này thật khó tin mà phun ra một câu: "Anh đang làm cái gì vậy?"
"Rõ ràng thế này mà cũng không nhìn ra à?" Tần Cứu đặt dây thừng thừa lên tay: "Trèo đèo lội suối đến bắt người nào đó ăn gian, sẵn lừa thêm mấy phát đấm."
"........" Người ăn gian nào đó mím môi mỏng im lìm vài giây, rồi mới nói: "Có thể suy xét nặng nhẹ rồi từ từ được không?"
Tần Cứu quay đầu nhìn về phía sau.......
Hơn ba mươi thí sinh ùn ùn tiến vào như sủi cảo, la ó "chu cha mạ ơi" ỏm tỏi cả lên.
Mà trên đỉnh đầu bọn họ, đạo cụ trừng phạt của hệ thống và đạo cụ của đề thi đã đánh nhau rồi.
Đội quân mặt trắng giáp mặt trực tiếp với con bạch tuộc xấu xí.
Nháy mắt một cái, cuồng phong đột ngột trở nên ác liệt, tiếng rít bỗng nhiên nổi lên từ bốn phía.
Không biết thế nào mà mặt trắng tựa hồ đã quên đi việc truy đuổi các thí sinh, lại bạo phát với ba con bạch tuộc mà từ trước đến giờ chưa từng có ý định công kích.
Loading...

Chúng nó duỗi cổ rồi nhanh chóng càn quét, trong chớp mắt đã quấn bạch tuộc gói gọn trong một luồng gió trắng toát.
Các thí sinh lần đầu nhìn thấy sự thịnh nộ của mặt trắng, sợ tới mức kinh hồn bạc vía, vội vàng rụt lại trong một góc khoang thuyền.
Tần Cứu quay đầu, chỉ vào phía sau nói với Du Hoặc: "Đầu tiên phải tìm tay đấm nào tốt tốt tí để bắt cậu lại, tôi cảm thấy bản thân vừa thong thả lại vừa hấp tấp."
"........"
Du Hoặc không biết nói gì luôn.
Chiếc thuyền bị phá hỏng được cất lên tầng trên của boong tàu, vẫn có ánh sáng rọi tới.
Bọn mặt người đã cuốn bạch tuộc đến giữa không trung, vụn băng và nước biển lạnh lẽo ẩm ướt văng tung toé trong trận chiến, từng đợt sóng đập vào khoang thuyền.
Dường như do trời mưa nên sàn nhà bằng gỗ phát ra tiếng động đùng đùng.
Không có bất kì thí sinh nào dám đưa đầu ra.
Bạn nhỏ Địch Lê ham học hỏi cũng tự tìm cho mình một vị trí tuyệt vời, lập tức ngồi xuống cạnh Tần Cứu, tựa lưng vào một chiếc rương gỗ, làm bộ như nó có thể chắn mấy viên nước đá.
Cậu vươn đầu ra từ phía sau rương gỗ, nhìn nhìn Tần Cứu, xong nhìn nhìn dây thừng, lại nhìn nhìn Du Hoặc, khiêm tốn xin chỉ bảo: "Anh Tần ơi, trói dây thừng là chiêu gì vậy? Lần này em không theo kịp nữa rồi!"
Du Hoặc nói: "Chiêu của mấy thằng bệnh."
Tần Cứu cười một tiếng, giống như đã ngầm thừa nhận.
Du Hoặc trở tay tránh ra, một bên tháo dây thừng một bên nói với Tần Cứu: "Chả phải anh có mang nguyên một cái vali thuốc sao? Cảm phiền anh uống mấy viên trước khi ra ngoài đi."
Xong chuyện, hắn bắt đầu ngứa mồm ngứa miệng.
Cuối cùng Địch Lê cũng phát hiện ra bản thân đã nói ra mấy thứ ngu xuẩn nên ngượng ngùng mà lui về.
Lùi được phân nửa thì cậu nghe thấy Tần Cứu không vội cũng không hoảng mà thuận theo câu nói trả lời: "Đã không còn nữa, đem cho thuyền viên dùng hết rồi."
Địch Lê: "......"
Cái đệt? Còn có thể trả lời thế này sao?
Địch Lê lui nửa cái đầu còn sót lại trở về, làm bộ như bản thân không tồn tại...
***
Đêm hôm ấy, các thí sinh hối hận nhất chính là lỡ làm mất cây đuốc trong quá trình chạy rồi.
Đám mặt trắng nhỏ nhắn nhưng lại rất hung hăng, con bạch tuộc lớn cũng chả dễ đối phó.
Hai bên đánh tay đôi với nhau được một lúc lâu rồi.
Từ trên bờ đánh xuống mặt biển, từ mặt biển lại đánh ngược lên bờ, ở trên đỉnh con thuyền bị phá hư mà gào tới gào lui.
Đánh đến kinh thiên động địa, mặt biển đóng băng cũng chưa đập tràn vào hang động.
Trong lúc đó thí sinh đã có một cái nhìn táo bạo, vô cùng hoài nghi ngày mai...... à không, phải nói là hôm nay mới đúng, liệu hôm nay băng có tan hay không.
Thời gian còn lại, đa số mọi người đều lạnh đến phát run.
Bọn mặt trắng chơi tay không với bạch tuộc nhiều quá cũng mệt, chém giết giằng co một trận kéo dài đến đêm.
Thẳng đến khi mặt biển biến thành một màu xám trong suốt, hừng đông vừa ló dạng, bọn mặt trắng nhỏ bé dần tan biến trong màn sương buổi sớm.
Bạch tuộc sức cùng lực kiệt bị mắc trên bãi đá ngầm, tựa như hàng hải sản chờ hong khô.
Chúng nó bất động, thí sinh lại có thể cử động. (Bản edit từ nhà WONDERLAND @ourcutehome chỉ đăng trên Wattpad và Wordpress, nghiêm cấm repost.)
***
Ba con bạch tuộc đang trong trạng thái nửa hôn mê đột nhiên cảm thấy thở không được.
Chúng mở mắt ra phát hiện mặt mình bị đau.....
Cực kì đau.
Giống như bị người đời kéo mạnh, lại bị ghìm chặt bởi một sợi dây da.
Tiếp theo chúng nó phát hiện...... con mẹ nó thật sự là như vậy!
Tụi nó thật sự bị người ta buộc lại, cột vào nơi nào đó trên bãi đá ngầm.
Kỳ thật sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu chỉ trói chặt xúc tu lại không cho chúng múa may lung tung. Vì bọn nó có thể tự cắt xúc tu đi để chạy thoát và bảo toàn mạng sống.
Tuy nhiên thí sinh nào đó đã lấy kinh nghiệm từ đợt trước, cột luôn cả mặt chúng lại.
Đứt tay đứt chân thì còn có thể tái sinh, nhưng đầu bị đứt rồi thì không thể mọc lại.
Dưới ánh nắng chói chang, chúng nó dần trở nên khô cằn, nội tâm vừa phẫn nộ vừa âm u.
Rong ruổi trên hòn đảo hoang lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bị mất mặt đến thế.....
Nhưng này đã tính là gì.
Mấy thí sinh ma quỷ kia càng làm tụi nó mất mặt hơn.....
Xét thấy mặt biển sau hừng đông chậm chạp không có động tĩnh gì.
Các thí sinh phơi con bạch tuộc xong liền bắt đầu sửa chữa chiếc thuyền buôn cuối cùng.
Có lẽ là do tâm trạng háo hức nên hiệu suất làm việc của các thí sinh cực kì cao, chỉ mất hơn hai tiếng đồng hồ đã hoàn toàn sửa xong.
Lúc sau thì mọi người bắt đầu chờ đợi trong sự nhàm chán.
Quá trình đợi chờ bao giờ cũng gian nan.
Bọn họ ngồi yên không được, chỉ có thể tự tìm việc gì đó cho mình làm.
Mặt trời di chuyển, thế nên nơi con bạch tuộc đang phơi nắng trở thành bóng râm. Các thí sinh bàn bạc nhất trí, một tổ mười người cùng kéo bạch tuộc lên mặt băng.
Khuôn mặt mềm mại bị lôi lê lết trên bãi đá ngầm gập ghềnh, vẫn luôn như vậy đến rìa bờ biển.
Chiếc thuyền buôn dẫn đầu là chiếc có trọng lượng cao nhất, các thí sinh dứt khoác nhấc con bạch tuộc lên, buộc một hàng dọc theo mép thuyền, đối diện mặt trời.
Đoạn dây thừng cuối cùng được cột lên, thuyền trưởng Barron đưa người ra ngoài hang đá thăm dò.
Gã vẫy vẫy tay, rồi quát lên một câu gì đó.
Thuyền phó cũng đưa đầu ra ngoài thăm dò theo, dùng giọng to hơn gã để phiên dịch: "Các cậu đang làm gì đấy......"
Bộ mặt biến dạng của con bạch tuộc xấu xí nhìn phát thôi đã muốn chọc mù cả mắt, ánh nhìn Du Hoặc tiến lại gần xúc tu, tựa như ong vò vẽ chích vào tròng mắt.
Đầu tiên hắn quay trở lại cạnh hang.
Thuyền phó chỉ vào thuyền buôn hỏi: "Thuyền trưởng hỏi mấy cậu đang làm gì với thuyền của anh ấy, cái thứ bị trói lại là gì nữa vậy?"
"Lương thực dự trữ, chuẩn bị cho mấy người đó."
Thuyền trưởng lập tức trở nên phấn chấn, gã đặt tay lên trán che nắng mà trông ra xa, rốt cuộc nhận ra đó là mấy sợi râu mực mà họ đã từng ăn.
Thuyền phó: "Thuyền trưởng nói cảm ơn các cậu, nhìn qua trông rất ngon đấy, anh ấy đói chịu không nổi nữa rồi."
Vừa dứt lời, bụng thuyền phó đã réo lên hai tiếng.
Anh ta đờ mặt im lặng, thuyền trưởng vỗ lên lưng anh ta rồi cười ha hả.
Nhóm thuyền viên thật sự rất đói bụng, nhưng lại sắp ra khơi rồi, bọn họ phấn khích không thôi, đến nỗi không ai còn đủ tỉnh táo để ăn bất cứ thứ gì.
Con bạch tuộc vẫn treo lơ lửng ở mép thuyền, chờ đợi số phận.
.........
Mặt trời bắt đầu chậm rãi lặn xuống, Du Hoặc tựa vào cửa hang.
Bên cạnh có tiếng ma sát nhỏ của vải vang lên, hắn đảo mắt liếc qua, là Tần Cứu.
"Nhìn gì vậy?" Tần Cứu đỡ cửa hang chui ra.
Du Hoặc hất cằm ra phía xa: "Nhìn coi chừng nào băng tan."
"Sốt ruột đến vậy sao?"
"Tôi thì không sao." Du Hoặc nói: "Sớm hơn mấy tiếng hay trễ hơn mấy tiếng cũng chả có gì khác nhau."
"Vẫn có chút khác nhau mà." Tần Cứu cũng dựa vào ngoài cửa hang: "Nếu đợi đến đêm mới tan thì có khả năng mấy khuôn mặt đó lại tới nữa, lúc ấy sẽ là một trận quỷ khóc sói gào."
Câu này đúng là chấn động.
Mặt biển đóng băng cứ như miệng của một bà lão, giữ chặt không để nhễu nước ra ngoài.
Cứ thế mà giữ qua chạng vạng, giữ qua cả luôn buổi tối, thẳng đến lúc đêm khuya, mọi người nghe thấy một giọng nói cất lên trong không gian tĩnh mịch.
"Băng tan rồi!" Một số cựu thuyền viên nhảy dựng lên!
Giây tiếp theo, cả bọn thuyền trưởng cùng trốn chạy ra ngoài.
Đó là tiếng vang nhỏ của lớp băng đang vỡ.
Rơi xuống một cái nhẹ nhàng, rơi xuống hai cái cũng nhẹ nhàng, nhưng mặt biển vô biên có diện tích bị nứt rất lớn, nhìn thôi cũng đã thấy hãi hùng.
Các thí sinh mang theo lòng dũng cảm tràn trề cùng cây đuốc ra ngoài, ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ âm thanh đang truyền đến.
Tuy không ai có thể nhìn xuống dưới chân, nhưng họ biết rõ ràng rằng mấy khuôn mặt trắng đó đang lao tới đây bằng vận tốc ánh sáng.
Có lẽ ngay một lát sau băng sẽ vỡ, núi sẽ vồ sóng sẽ vỗ, cuốn bọn họ vào cuồng phong vũ bão.
Tuy rằng bản thân chưa từng trải nghiệm qua, nhưng kết cục của con bạch tuộc lại rõ như ban ngày.
Ngay cả bây giờ, chúng nó bị trói ở mép thuyền và bịt mắt lại, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng cũng theo bản năng mà vặn vẹo xúc tu, kế hoạch chạy thoát lần thứ hai bị vỡ cả rồi.
Bạch tuộc khổng lồ còn sợ hãi, huống chi là con người nhỏ bé như vậy......
Bởi vì muốn hộ tống họ trở về địa điểm xuất phát, các thí sinh phải có mặt đầy đủ trên con thuyền buôn.
Thuyền viên ném thang dây xuống, rồi bọn họ leo lên. Mới vừa đặt chân lên boong thuyền thì họ đã thấy bức tường màu trắng tới rồi.
Tiếng rít nổi lên hết đợt này đến đợt khác, tựa như từ bốn phương tám hướng tràn về. Mặt người giãy giụa duỗi cổ dài ra, đưa mặt ra khỏi bức tường gió.
Với những hành động dữ dội như vậy mà biểu cảm bọn họ lại bất biến. Bởi vì sự tương phản giữa biểu cảm và hành động quá lớn nên mang đến một cảm giác khủng bố lạ kì.
"Nhanh nhanh nhanh nhanh cái chân lên! Không phải ban nãy đã chuẩn bị tốt hết rồi sao? Chả phải nói chuyển bánh lái phát là có thể đi ngay à!"
"Xoay mau đi!"
"Kéo buồm lên! Kéo buồm......."
Đám mặt trắng tạo thành bức tướng gió bay nhanh tới.
"Mau....... thuyền trưởng mau lên......... không đi sẽ chết đó!"
Tiếng kêu sợ hãi cùng âm thanh rít gào trên con thuyền đan xen thành một mảng.
Giữa tiếng gọi đấy, người lái thuyền xoay mạnh bánh lái xuống đáy, cánh buồm được tu sửa tốt nên khi quay sang, chỉ trong nháy mắt nó đã lấp đầy gió.
Đám mặt trắng bổ nhào đến móc cổ vào bờ ngay tắp lự, cuối cùng thuyền buôn cũng đã ra khơi.
Chúng nó đực mặt ra thế mà lại lộ lên một tia thất vọng.
Quá tuyệt vời, tuy rằng vẫn luôn rất bất an...... nhưng cũng chịu được đến cùng.
Thuyền trưởng nghĩ thầm.
Gã cầm trong tay một cái đồng hồ quả quýt bị gỉ sét và cứ mở ra mở vào, tạo ra âm thanh cùm cụp cùm cụp.
Du Hoặc thoáng nhìn qua tấm chân dung trong chiếc đồng hồ vỏ quýt.
Có lẽ là do trực giác làm lông mày hắn nhảy lên.
Cùng lúc đó, Tần Cứu bên cạnh thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Không ổn."
Giọng nói trầm thấp của anh vừa cất lên, ba con thuyền buôn bỗng nhiên quay lại, sau 360 độ thế mà lại trở về chỗ cũ.
Tiếp theo, một cái hộp nhạc trên chiếc thuyền nào đó nói chuyện:
"Kiểm tra đo lường không thể đạt hết các điều kiện để trở về địa điểm xuất phát."
Thí sinh: "?"
"Toàn bộ thuyền buôn về lại bờ, đợt băng tan lần này sẽ kết thúc sau năm giây nữa."
"Đếm ngược: 5, 4, 3, 2, 1."
"Sau khi đợt băng tan lần này kết thúc, trong thời gian ngắn sắp tới sẽ không có thêm bất kì đợt băng tan nào nữa."
"Chúc thí sinh sớm ngày thuận lợi trở về địa điểm xuất phát, lấy được thành tích tốt."
Tính huống chuyển biến bất ngờ.
Thí sinh còn chả ý thức được rằng đến cuối cùng đã sai ở chỗ nào, cả nghìn dặm biển đóng băng một lần nữa.
Thậm chí còn chả cho thời gian để kịp tiêu hoá và ngẫm nghĩ.
Còn thành tích tốt gì nữa.......
Súc vật thiệt chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.