Chương trước
Chương sau
Du Hoặc Tần Cứu cùng nối đuôi nhau chui vào hang đá, ngay lúc mọi người bên trong nhìn qua.
Tuy rằng sắc trời âm u do đã chạng vạng nhưng trong hang không hề tối tí nào.
Mấy cái đèn dầu trên mặt đất tỏa ra một vòng sáng, chiếu đến những người ngồi vây quanh bốn phía.
Du Hoặc nhìn quét qua một vòng.
Ngồi xung quanh nam lẫn nữ đều có, ngoại trừ một vài vị trung niên, còn lại toàn là những gương mặt trẻ tuổi.
Không giống một vài người mới bị nâng lên đưa ra ngoài, bọn họ không mặc một bộ đồ nhất định nào cả, áo lông vũ, áo khoác da, áo choàng, áo len...... mặc tất thảy những gì mình có lên, thậm chí còn có người mặc cả áo blouse trắng.
Tính sơ ở đây tầm ba mươi người, hẳn chính là mười tám tổ thí sinh khác nhau.
Ngay cạnh người mặc áo blouse trắng, Du Hoặc nhìn thấy người quen........
Hai mắt Thư Tuyết sáng lấp lánh, vẫy tay với bọn họ, lại vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo họ qua đây.
Du Hoặc gật đầu một cái đang định đi qua, Tần Cứu nói: "Chờ một lát." Sau đó, trước mắt bao nhiêu người, anh kéo theo hành lý tiến vào hang động.
"......"
Các thí sinh lúc này liền phát điên rồi.
Âm thanh nghị luận xôn xao nháy mắt muốn nổ tung.
Một thí sinh không ngăn được giọng nói, giọng nói đặc biệt rõ ràng: "....... Đây là trên đường đi công tác bị kéo qua tới nơi này à? Kiểm tra tận ba vòng còn mang theo hành lý, hèn chi bị đứng áp chót!"
Vừa dứt lời, mọi người đột nhiên im lặng hẳn.
Bọn họ tới sớm nên đã tự giới thiệu rõ ràng với nhau rồi. Cho nên khi Du Hoặc và Tần Cứu đến, mọi người trong hang đều biết rằng được tặng một người tới.
Nhưng khi thầm ngẫm lại thì cảm thấy thật khó xử khi nói ra.
Nhất là khi hai người đi ngang qua nhau, thật sự ngại đến hít thở không thông nữa.
Người nói lầm nói lở đó là một thằng nhóc trẻ tuổi, cũng không khác Vu Văn là mấy, có một quả đầu xoăn màu xám khói.
Cậu cúi đầu ho khụ khụ hai tiếng che đi sự xấu hổ, lặng lẽ nói với đồng đội: "Rồi xong, kích động ghê......"
Ai ngờ hình như Du Hoặc không nghe thấy.
Tần Cứu chậm hơn cậu một bước, cảm thấy rất thú vị mà cười một cái.
Thư Tuyết nhỏ giọng nói: "Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng sẽ không còn được ở cùng các anh nữa! Vừa đến nhìn thấy danh sách chạy ra liền phấn khởi trở lại."
"Hả?" Tần Cứu đùa cợt nói: "Tôi cùng đội với cậu chàng này thì tụt hết cả hứng, nhìn vào gương mặt xanh lè này đi."
Loading...
Du Hoặc: "........"
"Đúng rồi, giới thiệu một chút, người này là đồng đội của tôi." Thư Tuyết chỉ chỉ người phụ nữ mặc áo blouse trắng bên cạnh: "Cô ấy tên Ngô Lị, là bác sĩ khoa thần kinh, các anh hẳn đã thấy được trên bảng xếp hạng rồi, cô ấy giỏi lắm đấy."
Ánh mắt Du Hoặc lại lần nữa dừng trên người mặc chiếc blouse trắng.
Khuôn mặt Ngô Lị mộc mạc, dáng người mảnh khảnh, ở trong môi trường hỗn loạn như vậy vẫn cho người ta ấn tượng sạch sẽ.
Điều duy nhất không phù hợp là mái tóc của chị ấy, ngắn đến có chút rối rắm, như là nhất thời bị cắt mất.
Du Hoặc chỉ đảo mắt liếc một cái chứ không nhìn lâu.
Ngô Lị không phải người hoạt bát thân thiện, cũng không phải người rảnh rỗi nói chuyện phiếm, khi nhìn chằm chằm vào người ta sẽ mang đến một loại nghiêm túc khiến người khác muốn tìm hiểu.
Chị dùng ánh mắt săm soi nhìn Du Hoặc một lát, lại nhìn Tần Cứu một lát, mới gật đầu nói: "Chào mọi người."
Nói xong không đợi hai người đáp lại thì đã thu hồi ánh mắt ngay.
.
Thư Tuyết nghĩ đến xếp hạng của bọn họ thì có chút kinh hoàng: "Phải rồi, vừa mới tuyên bố quy chế kiểm tra các anh có nghe được chưa?"
Tần Cứu: "Rất rõ."
"Những người vừa mới bị nâng ra ngoài chắc mấy anh cũng thấy nhỉ?" Thư Tuyết sắc mặt không tốt lắm, vừa khổ sở lại lo lắng: "Họ đều là thuyền viên, tổng cộng tám người......"
Này biểu thị cho lúc tròn 0 giờ, nếu xếp hạng không thay đổi, đội đứng chót sẽ phải rước xui xẻo.
Thư Tuyết lặng lẽ giới thiệu một vòng người ở đây.
Ở cách bọn họ không xa, có hai người tên là Trần Phi và Hoàng Thuỵ xui xẻo bị bay mất ba hồn bảy vía, đã ngây ngốc được một lúc lâu rồi.
Mà khiến người ta bất ngờ ở đây là cậu nhóc trẻ tuổi tóc màu xám khói cùng với người đồng đội đang thì thầm kia, hiện tại xếp hạng nhất, tổng điểm 42.
Cậu nhóc tóc xám khói tên là Địch Lê, nghe nói năm nay vừa tròn mười tám, giống với Vu Văn.
.
Trong động, trên vách đá cũng có bảng xếp hạng thí sinh.
Du Hoặc từ chỗ đó thu hồi lại ánh mắt, đột nhiên hỏi: "Người đâu rồi?"
Thư Tuyết sửng sốt: "Hả?"
"Thuyền trưởng, thuyền viên, những người trên thuyền buôn."
"Đều ở bên trong đó." Thư Tuyết chỉ tay ra phía sau.
Du Hoặc nhìn theo hướng mà ngón tay cô chỉ đến.
Bọn họ giờ mới chú ý đến, còn có một cái miệng hang ở đó, được kết nối với một không gian khác.
Có một ngọn lửa bên trong toả ánh sáng lên vách đá.
Nhưng có thể thấy được ngọn lửa rất yếu, tựa hồ có khả năng bị tắt bất cứ lúc nào.
"Trong đó còn nhiều gió hơn nhưng khu vực nhỏ nên có chút ấm áp." Thư Tuyết nói: "Thuyền trưởng và thuyền viên đều ở đó, chúng tôi đã đếm qua trước khi các anh tới, tổng cộng 36 người, giống như đúc với số bọn tôi đếm được, hiện tại...... thì chỉ còn 28 người."
"Sao lại chết hết tám người rồi? Là bị thương hay đang đói?" Du Hoặc hỏi.
"Vừa mới hỏi thuyền viên một chút, nguyên nhân nào cũng có, bị lạnh bị đói, những người này còn hay phát bệnh nữa." Thư Tuyết nói.
"Độ ấm chỗ này quá thấp, không giữ được nhiệt độ cơ thể ổn nên phải dựa vào đồ ăn bù đắp lại, nhưng thức ăn của bọn họ có hạn, vì thế mỗi ngày đều rơi vào trạng thái đói khát, nên sức chống cự từ đó cũng giảm xuống." Một thí sinh giải thích.
"Nói cách khác để bảo đảm cho họ sống sót trở về nhà thì đầu tiên là tìm lửa sau mới tìm thức ăn đúng không?"
"Đúng vậy."
"Không đúng, phải tìm thuốc trước."
Ngô Lị đột nhiên mở miệng.
"Hả?"
Ngô Lị nói: "Trên người thuyền viên có vết thương do quái vật tấn công tạo nên."
Thư Tuyết thấp giọng kinh hô: "Gì chứ? Nơi này còn có quái vật nữa hả?"
Mọi người cảnh giác mà cùng nhìn thoáng qua cửa hang.
"Không biết." Ngô Lị có nề nếp mà nói: "Nhưng mấy người đã chết kia trên người bị nhiễm trùng, do vừa lạnh vừa đói nên miệng vết thương không thể hồi phục được. Những thuyền viên còn lại không khác gì lắm, nếu không có thuốc thì một người cũng không sống nổi."
Nhờ áo blouse trắng trên người cô mà lời nói này càng được tăng tính thuyết phục.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, suy sụp đến tê liệt: "Lửa và đồ ăn thì có thể tìm biện pháp, nhưng thuốc phải tìm ở chỗ nào chứ?"
Địch Lê tóc xám khói đột nhiên nói: "Trên thuyền buôn có đó."
Mọi người sửng sốt: "Gì chứ?"
Địch Lê nói: "Từ năm 1596 đến năm 98, một vị thuyền trưởng người Hà Lan..... nhớ không lầm hình như tên là Barron. Bị mắc kẹt trong khu vực nào đó ở Vòng Bắc Cực. Thuyền trưởng nhanh chóng đưa hết thảy 18 thuyền viên lên côn đảo sống trong tám tháng, dựa vào săn thú để có đồ ăn, da lông thì có thể lấy may quần áo. Nhiên liệu dùng xong rồi thì đốt trên boong của con thuyền để giữ cho nhiệt độ cơ thể ổn định. Nghe nói trong hàng hoá gồm thức ăn, quần áo còn có cả thuốc nữa. Đến cuối cùng tổng cộng chỉ chết tám thuyền viên, rốt cuộc chờ tới mùa xuân, đưa hàng hoá không chút hao tổn gì đến nơi cần đến."
Mọi người còn chưa phản ứng lại, cậu hít hít cái mũi nói: "Câu hỏi này đã làm qua trên bài kiểm tra năm hai."
Cùng là vừa thi đại học xong, Địch Lê và Vu Văn đã chứng minh sự đa dạng về giống loài.

Cậu nhóc còn nhớ rõ đề bài năm hai, Vu Văn chỉ loé ra được mỗi "Đường Tống Nguyên Minh Thanh".
"Tôi đã nghĩ đến câu hỏi đó ngay lúc mới đến đây." Địch Lê nói: "Có điều hẳn là không giống nhau hoàn toàn, đầu tiên là số người khác nhau. Đề mẫu đến cuối chỉ chết có tám người, đối với ở đây thì tôi không chắc lắm. Cho nên trên thuyền buôn có thuốc hay không thì phải đi xem mới biết."
"Có."
Một giọng nói không trơn tru trả lời.
Du Hoặc nhìn qua nơi phát ra âm thanh.
Là thuyền viên ban nãy khiêng người đi ra ngoài.
Bọn họ đã giải quyết xong vấn đề của đồng đội, từng người từng người đang trở lại.
Trong đó có một người đàn ông châu Á tóc húi cua, đang mở miệng nói bằng tiếng Trung.
Gã ho khan vài tiếng, tròng mắt không chuyển động mà nhìn chằm chằm Địch Lê, biểu cảm lạnh ngắt: "Thuyền chúng tôi có thuốc, nhưng là hàng hoá nên không ai được động vào."
Địch Lê: "Chúng tôi cũng không có ý định động vào đâu nhưng đây đều là vì cứu các anh đó! Nếu mấy anh không uống thuốc thì không sống nổi đâu, bộ không nghe thấy à?"
Người đàn ông tóc húi cua: "Không sống được thì sao? Giờ nhóc là đang sỉ nhục bọn tôi đấy."
Địch Lê: "......."
Anh đây là đe doạ chúng tôi đấy......
Trong lúc nói chuyện, những thuyền viên khác cũng sôi nổi vây lại đây.
Cả đám người đều nhìn về phía Địch Lê.
Đồng đội Địch Lê thử làm dịu không khí lại một chút: "Không có không có đâu, đó là thuyền buôn của bọn anh, chúng tôi làm gì dám lộn xộn lên chứ, các anh lo lắng quá rồi."
Có vài thuyền viên thấp giọng nói nói mấy câu, với cảm xúc này giống như một loại cảnh cáo.
"Bọn họ nói gì vậy?"
Người đàn ông tóc húi cua xụ mặt: "Bọn họ nói chúng tôi không có quyền sử dụng hàng hoá cho mục đích riêng tư, một cây kim cũng không thể, đây là quy tắc truyền từ đời này qua đời khác, ai vi phạm thì chính là chống lại toàn đội thuyền buôn, chúng tôi không sợ phải đấu tay đôi đâu."
"......"
Sắc mặt của mọi người rất chi là đẹp đẽ, thầm nghĩ đù má ai dám đấu tay đôi với mấy người, ai mà dám chứ, vô tình giết một người là phải bồi thường nữa đó.
"Được rồi được rồi, không phá hoại, ai dám phá thì chúng tôi sẽ cảnh cáo người đó ngay!" Mọi người trấn an.
Người đàn ông tóc húi cua đốt lên hai ngọn lửa, dùng hết toàn sức lực. Gã rũ mắt về phía thuyền viên vẫy vẫy tay nói: " Đi nào, vào trước đi."
Gã hẳn là một thuyền phó, hầu hết các thuyền viên đều nghe theo lời gã nói.
Cả đội xếp thành hàng ngay ngắn đi vào miệng hang nhỏ hẹp.
Người đàn ông tóc húi cua đứng ở cuối hàng nhịn không được gằng giọng nói với mọi người: "Hằng ngày chúng tôi sớm muộn đều sẽ đến kiểm tra hàng hoá một lần, thiếu một thứ, thì tôi tới tìm các người liền. Mấy thứ thuốc đó rất khan hiếm, mỗi người chúng tôi đều nhớ rõ tất tần tật, đừng hòng mà qua mặt bọn tôi. Muốn động vào chúng phải bước được qua xác chúng tôi trước."
Mọi người: "............"
Giằng co một hồi, trong hang đá đột nhiên vang lên hai tiếng "lạch cạch lạch cạch".
Mọi người quét qua một vòng, tìm thấy nơi phát ra âm thanh......
Tần Cứu mở ra chiếc va li chói hết cả mắt, chọn chọn gì đó ở bên trong rồi cuối cùng lấy ra một cái hộp.
"May quá, trước đó tôi đã cho thêm đồ vật vào trước khi đến đây."
Anh đưa cái hộp đến trước mặt Ngô Lị, hai ngón tay thon dài đưa lên phía trước nửa tấc, ý của bàn tay bảo "mời".
Ngô Lị sửng sốt một chút mới mở hộp ra.
Mọi người tò mò mà đưa đầu đến xem.
Trong đó có ba hộp thuốc nhỏ được đóng gói gọn gàng gồm chống viêm, tiệt trùng, hạ sốt, cạnh đó còn có một lọ vitamin.
Mọi người: "......"
Du Hoặc nhìn lướt qua: "Đúng là kinh nghiệm phong phú, này còn được gọi là vết tích đổ máu đúng không?"
"Ở chỗ nghỉ ngơi trước, 922 hô to gọi nhỏ cho tôi đầy danh sách mua sắm, tôi đương nhiên là không dùng được, cậu ta cũng không biết những người khác, có lẽ là cho cậu phòng ngừa bất trắc."
Tần Cứu không do dự mà bán đứng người anh em của mình.
Du Hoặc: "........."
Trên mặt biển, đèn đuốc trong khoang thuyền sáng trưng.
922 hắt hơi liên tục tám cái.
154 nhanh chóng rút tờ giấy ra lau mặt mình: "Bị bệnh thì đi lên boong tàu đi chứ? Trong khoang thuyền ngột ngạt dễ lây bệnh lắm biết không?"
922: "Có đâu, tôi làm gì có bệnh. Tôi chỉ cảm thấy hình như có người nhắc đến mình."
154 trợn trắng mắt: "Có quỷ mới nhắc đến cậu."
"Nói đến quỷ........" 922 nhăn mặt lại, trông như bị nuốt phải quả bí rợ: "Bài kiểm tra lần này có vị ôn thần kia, cậu nói thử xem cậu ta sẽ lại đến nữa không?"
154 nghĩ nghĩ hồi mới nói: "Không có khả năng đâu vì có boss ở đó mà. Nếu nhớ không lầm thì hai bọn họ hẳn là cùng một đội, chung đội với giám thị mà còn có thể phạm quy nữa sao?"
922: "Ờ..... tôi cũng nghĩ vậy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.