Chương trước
Chương sau
Nhân viên thu ngân vội vàng tính tiền.
Tần Cứu đã nói xong lời cần nói với Du Hoặc, rồi quay đầu chỉ vào một cái kệ hàng: "Phải rồi, lại giúp tôi......"
Anh bỗng nhiên dừng một chút, tựa hồ lời nói đến miệng lại quên mất mình muốn cái gì.
Nhân viên thu ngân chờ một lát liền mất kiên nhẫn, bèn nhắc thử những món đồ trên kệ: "Muốn gì? Thuốc lá? Bật lửa? Rượu?"
Tần Cứu nhẹ giọng "ừ" một tiếng, rũ tay xuống nói đùa: "Theo quán tính, cảm thấy định mua thêm gì nữa, mà không nhớ ra, thôi thì cứ như vậy trước đã."
Nhân viên thu ngân gật đầu báo ra tổng giá tiền: "Tổng cộng của ngài là.......19 điểm."
Thí sinh bên cạnh nghe được mười phần mê say: Đù má tổng điểm trong tay bọn họ đều chưa đủ 20, người này một phát xài sạch 19 điểm.
Điều lạ lùng nhất là, vị này nghe xong thế mà còn nói với thu ngân: "Lấy đại món nào giống nhau ở cái kệ đằng sau giúp tôi đi, để làm tròn thôi."
Nhân viên thu ngân: "......"
Làm tròn, nghe như là những lời ăn nói khùng điên gì ấy. Nhân viên thu ngân này kỳ thật là giám thị dự trữ bị phạt xuống đây, trước kia cũng từng gặp qua không ít vị giám thị, đương nhiên đã có nghe đến số 001.
Nhưng lúc anh ta đang đi công tác, thì Tần Cứu đang trong quá trình hồi phục, hơn nữa còn là giám thị số 001, nên không phải ở phòng thi nào cũng sẽ có mặt anh.
Vì vậy nhân viên thu ngân cũng không quen biết anh.
Chàng trai dùng giọng thấm thía khuyên giải: "Quý ngài đây, là vậy này, ngài tình cờ là vị khách số 12 thanh toán tại quầy của chúng tôi hôm nay, thế nên ngài sẽ có một cơ hội rút thăm trúng thưởng bù vào. Điều đó có nghĩa là....... hiện tại có làm tròn lên cũng vô ích, lát sau giảm thì vẫn như không thôi."
"Thật à, còn có chuyện này nữa à?" Tần Cứu nói.
"Có, viết trên tấm băng này nè." Thu ngân giơ một ngón tay chỉ lên trên: "Người may mắn hôm nay là vị khách thứ mười hai, mười ba. Có điều hai người cần phải thanh toán trước, một lát sau mới cùng đổi."
"Ừ." Tần Cứu xem xong biểu ngữ, cười như không cười mà nói với Du Hoặc: "Người may mắn, lại đây tính tiền."
Du Hoặc: "......"
Bằng cái miệng này, không biết trước kia 001 đây có bị người ta đè ra đấm cho phát hay không nhỉ, hắn hy vọng là có.
Du Hoặc đẩy xe mua sắm đi đến cạnh bàn, lấy đồ vật trong xe đặt lên mặt bàn.
Nhân viên thu ngân lại tái mặt rồi.
Hôm nay là cái ngày gì vậy, ngày đam mê mua sắm à?
Anh ta nói thầm trong lòng, kiểm kê từng món đồ cho Du Hoặc: "Hai cái áo khoác......."
"Hai hộp mì ăn liền, hai thịt bò đóng hộp."
"Một chiếc đồng hồ."
Loading...

Ơ.......
Hình như hơi quen quen.
Nhân viên thu ngân trộm liếc hai người một cái, không dám nói lời nào.
Anh ta gói đồ lại giúp Du Hoặc, gõ hoá đơn: "Tổng cộng 5 điểm."
Hắn sợ Du Hoặc cũng chơi cho một câu "giúp tôi làm tròn", vội vàng lẹ tay ôm từ phía dưới quầy ra một cái rương gỗ.
"Nào, đây là rương rút thăm trúng thưởng." Thu ngân giới thiệu: "Bên trong có tổng cộng 100 thẻ trúng thưởng, tốt nhất lên đến 10%, phiếu chỉ trả 10% chỉ có năm tấm, có điều không sao cả, vẫn còn mười lăm tấm trả chỉ 30%, ba mươi tấm chỉ trả 50%, và còn bốn mươi tấm phiếu trả 80%, mức độ ưu đãi thế này thật sự rất ấn tượng, toàn thế giới có thể tìm được chỗ nghỉ ngơi thứ hai như này thì tôi sẽ chặt đầu làm ghế liền."
Du Hoặc không quan tâm mấy thứ đó, cũng không quan tâm đầu của anh ta.
Hắn hỏi: "Còn tặng gì nữa không??"
Thu ngân nói: "À thì...... năm lá trả 90%, ba tấm trả 95%, còn có hai tấm giá gốc."
"Có điều cậu nghĩ đi, trả 90% nghe ghê gớm phết, nhưng xác suất cũng chả khác chỉ trả 10%, nói chung là rất khó trúng. Đối với trả 95% thì chỉ có ba phiếu, phiếu giá gốc càng ít vì chỉ có hai tấm." Hắn lập tức bổ sung thêm: "Cái này nghĩa là gì nào? So với giảm 10% còn ít hơn! Tin tôi đi, tôi đã tới nơi này lâu như vậy, cũng gặp qua người rút phiếu chỉ trả 10% rồi, nhưng thật chưa thấy ai rút qua phiếu trả 95% hay phiếu giá gốc. Nói chung các hoạt động của chúng tôi mục đích chỉ là giảm căng thẳng cho mọi người, có thể tiết kiệm một điểm cũng là một điểm rồi, điểm số chính là mạng sống."
Du Hoặc nói: "Trực tiếp rút à?"
"........."
Nhân viên thu ngân bị cho ăn bơ siêu to khổng lồ.
Hắn gục mặt xuống quay rương trúng thưởng, để đối diện với Du Hoặc và Tần Cứu: "Này, để tăng sự tương tác giữa các thí sinh, rút thăm trúng thưởng cũng có quy chế riêng. Rút cùng nhau, cũng chính là người này rút thì vé trúng thưởng sẽ thuộc về người kia, người kia rút thì thuộc về người này. Quy chế này rất nổi tiếng, không biết các bạn đã nghe qua chưa."
Tần Cứu: "Từng nghe sơ qua, nói tóm lại là ông chủ của các người không làm việc giống người, còn sợ thí sinh không đánh cho mà."
"........ Rốt cuộc phiếu giảm giá lớn vậy, sao có thể lấy dễ dàng như thế?"
"Lại đây đi. Tôi đây là thích xem màn này nhất, kích thích lắm! Vốn còn giúp định hướng mối quan hệ của hai vị, sau này có thể trở thành anh em chí cốt hay không là nhờ cái màn trúng thưởng này." Nhân viên thu ngân lắc lắc cái rương, ý bảo "mời".
Năm giây sau.
Tần Cứu tặng Du Hoặc một phiếu "trả 95%", Du Hoặc ra tay một cái chính là phiếu "giá gốc".
Tần Cứu: "......"
Nhân viên thu ngân: ".............................."
Có một loại xui xẻo tên là "ba mày cũng biết tổn thương"
Có một loại quan hệ là "đôi đường chẳng chịu buông tha".
Mọi người hôm nay xem như được mở mang tầm mắt.
.
Cuối cùng, Tần Cứu vẫn bắt thu ngân làm tròn lên cho anh.
Du Hoặc thấy anh móc ra một tấm thẻ, cảm thấy kỳ quái: "Điểm của anh đâu ra vậy?"
"Hệ thống cho." Tần Cứu.
Du Hoặc có chút bất ngờ.
Là xử phạt mà còn được cho điểm ngay lúc đầu? Này mà gọi là xử phạt à?
Tần Cứu: "Biết này biểu thị cho cái gì không?"
Du Hoặc: "Cho cái gì?"
Tần Cứu: "Rất nhiều phòng thi dùng ngưỡng cửa với các thí sinh, ví như lần đầu tiên kiểm tra thì được thi cùng nhau, kiểm tra đến môn thứ hai thì lại bị tách ra thi khác phòng. Khó khăn sẽ là có sự phân biệt. Lúc này thì hệ thống cho tôi điểm, liền tỏ vẻ mọi người qua được ba môn, nhưng tất cả đều bị hạn chế bởi ngưỡng cửa này. Có nghĩa là qua càng nhiều môn, vào phòng thi càng khó. Lúc đầu nó cho tôi điểm, một là tuân thủ quy chế, để tôi cùng các thí sinh đã chọn, cũng chính là cùng cậu tiến vào phòng thi. Hai là bảo đảm khó khăn, tránh để tôi bị đưa đến nơi chẳng có thí sinh nào có kinh nghiệm."
Trước kia mà hỏi vấn đề liên quan đến hệ thống, Tần Cứu đều sẽ tránh không trả lời, còn bị cảnh cáo nữa.
Hiện tại anh đã bị xử phạt thành thí sinh, nên không còn gì phải kiêng dè.
Du Hoặc liền hỏi thêm vài câu: "Cho anh bao nhiêu?"
"Nói là dựa theo điểm thấp nhất trong quá trình thi của thí sinh, phải thật không cũng không biết."
Du Hoặc nói thầm chính anh cho rằng điểm thấp nhất của mình là vô số à? Vừa thấy liền hiểu ngay, cái gì mà không biết thật không.
.
Tần Cứu cầm tấm thẻ, lật mặt thẻ ra cho Du Hoặc xem.
Giám thị 001 phải chịu khổ do bị trục xuất, nên tấm thẻ cũng bình thường không khác gì của các thí sinh, thông tin cơ bản được viết:
Họ tên: Tần Cứu
Số báo danh: 86010-06141729-Gi
Môn đã thi: 2
Tổng số điểm: 20
Khác với thí sinh là cuối số báo danh của thí sinh là số, của anh lại là hai chữ cái không rõ ý nghĩa.
Thấy Du Hoặc biểu cảm nghi ngờ nhìn chằm chằm chữ "Gi", anh nói: "Chuyên dành cho giám thị vi phạm quy chế, bắt chước số của các thí sinh."

Hệ thống đặt cuối số của thí sinh giám thị là tiếng Anh để phân biệt.
Của Tần Cứu ban đầu là Gin, nhưng lúc viết lại thiếu một chữ nên biến thành Gi.
Chuyện này ban đầu anh đã biết rồi, nhưng sau đó kí ức bị ảnh hưởng nên đã quên mất.
Cũng không rõ là người giám thị phụ trách viết tên anh vào lúc đó là làm sai hay cố tình chơi anh nữa.
Trong mắt nhân viên thu ngân "kẻ điên" Tần Cứu chính là làm không có thứ hạng ban đầu, 20 điểm hay 1 điểm cũng không giữ.
"Anh có thù với bản thân mình lắm à?" Nhân viên thu ngân nhịn không được nói.
Tần Cứu cười một tiếng, để lại cho Du Hoặc một câu "Hẹn gặp lại vào buổi tối" rồi rời khỏi chỗ nghỉ ngơi.
.
Vào buổi tối, đúng giờ khách sạn tự động trả phòng.
Trên đường phố không biết biển báo được dựng lên từ khi nào, mọi người dựa theo biển bảo giao thông đi đến hướng giao lộ.
Như dự kiến, đó là một con đường hình chữ T.
Bọn họ đi đến giữa con đường, cảnh sắc phía sau bỗng trở nên mờ ảo ngay, nó mau chóng bị màn đêm sương mù dày đặc che đi.
Ba cây cột trên đường viết các môn chưa kiểm tra:
Ngữ văn
Toán học
Lịch sử
Giữa đường có cái gác an ninh quen thuộc.
Khi loa nhỏ trong gác đột nhiên lên tiếng, không đến một giây Tần Cứu từ sương mù dày đặc đi tới........ đẩy theo hành lý của mình.
"Con mẹ nó, em lần đầu nhìn thấy một thí sinh nhàn hạ đến vậy......." Vu Văn lặng lẽ nói với anh mình.
Nói xong cậu im lặng trong hai giây, rồi nói tiếp: "À không, trước mặt em cũng có một người. Thôi quên đi, coi như em chưa nói gì vậy."
Tần Cứu đứng yên cạnh nhóm người.
Chiếc loa nhỏ nghìn bài một giọng mà chịu đựng ém xuống. Nó ngừng một lát để khiến cho mọi người chú ý đến, rốt cuộc mới đi vào trọng điểm:
"Vòng thi này được tiến hành cải cách bất ngờ, hiện chế độ kiểm tra sửa đổi theo cấp bậc, dựa theo tỉ lệ phần trăm thí sinh trên toàn cầu mà phân chia bốn cấp bậc ABCD, trong đó 10% hàng đầu là A, sau A chiếm 50% là B, sau B chiếm 75% là C và phần còn lại là D."
"Trời ơi.........."
Bạn học Vu Văn còn đọng lại cảm xúc lúc bị cải cách giáo dục ức hiếp suốt ba năm, trong lòng nóng rang muốn hỏi thăm cả nhà cái loa.
Và lời thăm hỏi vẫn tiếp tục diễn ra:
"Số điểm hiện tại vẫn được tính theo cấp bậc, sau mỗi lần kết thúc bài thi sẽ tính một lần."
"Cuối bài kiểm tra sẽ thực hiện đào thải, sau khi kết thúc mỗi vòng thi, thí sinh thuộc cấp bậc D sẽ trực tiếp bị loại bỏ, thí sinh thuộc cấp C tạm giữ lại xem xét và cần phải được thi lại."
"Bối cảnh đề thi lại sẽ được giữ nguyên, còn các câu hỏi phụ thì thay đổi cho phù hợp."
"Thí sinh thi lại đạt từ cấp bậc B trở lên có thể thuận lợi đi tới môn tiếp theo, thí sinh C vẫn như cũ thi lại lần nữa, thí sinh cấp D trực tiếp loại bỏ."
"Hiện tại xin cập nhật thành tích của các thí sinh........."
Trong chớp mắt, màn hình tinh thể lỏng (*) ngoài của gác an ninh đột nhiên sáng lên, chạy ra mấy hàng chữ.
(*)Màn hình tinh thể lỏng hay LCD (Liquid-crystal display) là loại công nghệ hiển thị cấu tạo bởi các tế bào chứa tinh thể lỏng có khả năng thay đổi tính phân cực của ánh sáng và do đó thay đổi cường độ ánh sáng truyền qua khi kết hợp với các kinh lọc phân cực.
Những cái đó là kết quả chuyển đổi từ điểm sang cấp bậc của các thí sinh.
Vu Văn: A
Vu Ích Quốc: A
Mike Rogen: A
Ba vị này là nhờ ơn phúc của Du Hoặc, lại thành thật giữ điểm không dùng bậy, trước mắt thì cấp bậc rất cao.
Trần Bân: B
Du Hoặc: B
Vị trên thì điểm rất kém nhưng may mắn lại ôm được cái đùi vàng, vị phía dưới thì là mua quá nhiều thứ, rớt cấp thôi.
Thư Tuyết: C
Chỉ có thể vĩnh viễn vẫn là C
Tần Cứu: D
"......."
Tự mình quậy cho sạch banh điểm.
Cạn lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.