Người khác thì không biết có cần mặt mũi hay không, chứ Du Hoặc thì rất cần. Hắn nói: ''Cái hình xăm đặt ở giữa xô, nằm trên cùng đó, cũng dễ thấy mà, không thấy sao?'' Tần Cứu cười cười: ''Cậu cố tình làm cho tôi ghê tởm còn bắt tôi phải nhìn kĩ sao?'' Anh nghịch nghịch chân búp bê, nhìn nó một lát lại nói: ''Huống hồ..... nếu tôi nghiêm túc trả lời cậu, có tính là sử dụng quyền trợ giúp rồi không?'' Du Hoặc giật lại búp bê: ''Không nhớ thì thôi.'' . Những người khác chưa có trải nghiệm ở phòng giam bao giờ, không biết bọn họ đang nói cái gì mà bí hiểm như vậy, song cũng không dám chen vào nói bậy. Ông Vu là một con ma men cao cấp, có tật xấu là run tay. Ông cầm một cây kim thô, cố gắng xỏ cho sợi chỉ đi qua cây kim, xỏ năm phút đồng hồ vẫn không thể xỏ được. Vu Văn nhắm hai mắt, rốt cuộc vẫn không nhịn được, đoạt lấy cây kim cùng sợi chỉ lại. ''Uống uống uống, uống đến nỗi cả người toàn tật xấu! Bây giờ tay run mai mốt chân lại run, ba đừng có mà than trách ai.'' Cậu lầm bầm giúp ba mình xỏ kim, xong lại ném về. Những người khác cũng lục đục xỏ kim, cầm búp bê chuẩn bị may. Chỉ có Vu Dao cầm búp bê ngồi im lặng một lúc lâu, thấp giọng nói: ''Tôi thấy con búp bê này rất quái lạ, có hơi sợ một chút, có thể không may nữa được không?'' Chị nói chuyện rất nhỏ, dường như là lẩm bẩm trong cổ họng. Duy chỉ có ông Vu cách chị gần nhất là nghe thấy. Ông Vu cầm kim thoáng sửng sốt, đang muốn lên tiếng an ủi thì bỗng nghe Du Hoặc nói: ''Chờ đã.'' Hắn nói quá bất ngờ, làm mọi người bị doạ nhảy dựng, vội vàng dừng tay, mờ mịt nhìn hắn. ''Sao vậy? Có gì không đúng à?'' Trần Bân hỏi. Du Hoặc đi đến bên sọt tre khom lưng nhìn. Loading...
Hắn kéo kéo tay, đùi và đầu, sau đó nhặt vài con búp bê làm bằng tay lên rồi ném chúng trở lại trong sọt. ''Đừng may nữa.'' Hắn vỗ vỗ đống bụi trên tay. ''Tại sao?'' Lương Nguyên Hạo không nhịn được hỏi. Du Hoặc chỉ chỉ sọt tre: ''Đống vải bên trong sọt đều giống nhau, là màu xám. Nhưng đối với những thành phẩm nằm trên giá gỗ, thì màu sắc của tay và chân khác nhau rất nhiều.'' Lương Nguyên Hạo nhíu mày: ''Còn cái kia thì làm sao?'' ''Chẳng có sao hết, trực giác mách bảo có hơi kì quái chút thôi.'' Du Hoặc đút hai tay vào túi, đứng thẳng người lên. Trần Bân nhìn ra được, đám thí sinh này đều nghe theo những gì Du Hoặc nói. Anh chàng kéo Lương Nguyên Hạo ra, xấu hổ cười cười với Du Hoặc: ''Màu sắc thế này..... đúng là có hơi kì quái, nhưng bà Hắc đã bảo chúng ta may mấy cái này. Nói không may nữa, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?'' Du Hoặc: ''Không biết.'' Trần Bân: ''.......'' Lương Nguyên Hạo còn muốn nói gì đó, Trần Bân đã tóm lấy anh lắc lắc đầu. ''Ở đâu lôi ra một trăm phần trăm sẽ có chuyện xảy ra, có nghe hay không thì tuỳ mấy cậu.'' Du Hoặc vốn dĩ cũng không có nhiều kiên nhẫn, cái thứ hồ ngôn loạn ngữ(*) của bà già kia đã đủ phiền lắm rồi. Hắn nói xong lấy cái ghế dài ngồi dựa vào bên lò sưởi, không nói gì ngồi sưởi ấm. ''Anh..... anh không may thiệt hả?'' Vu Văn xách theo búp bê, nhỏ giọng hỏi hắn. Du Hoặc tay chống cằm, lười nhác mà ''ờ'' một tiếng. ''Vậy được, em... em cũng không may nữa.'' Vu Văn chần chờ một chút, thả búp bê trong tay vào lại sọt tre. Những người khác có kinh nghiệm của lần trước, cũng đi theo thả búp bê. Đây thực sự là một lựa chọn cực kì hoang mang và không chắc chắn lắm. Nhưng trong thế giới này, không có gì để chắc chắn hết, mỗi một lần ra quyết định đều là lấy mạng ra để đặt cược. Chẳng qua Du Hoặc là đặt cược trong sự bình tĩnh mà thôi. Hắn giống như một nhà thám hiểm vô cùng đặc biệt, dẫu có khuôn mặt lạnh lùng, nhưng sâu trong tận xương tuỷ hắn chính là hoang dại và điên cuồng. Sự lựa chọn đầy mạo hiểm như thế, những người khác có thể khâm phục, nhưng Trần Bân cùng Lương Nguyên Hạo lại khó lòng mà nuốt nổi. Đặc biệt là qua ba bài thi vừa rồi, điểm số của Lương Nguyên Hạo lại cực kì thấp. Hiện tại áp lực hắn ta quá lớn, thấy ai cũng hoài nghi người đó. Hắn ta lại chưa từng làm bài thi trước chung với họ, không biết người nhóm họ có bao nhiêu điểm, càng chưa thấy qua những lần thể hiện của Du Hoặc. Đứng theo phương diện của hắn ta mà nói, Du Hoặc từ khi bước vào phòng thi, đã liên tục vi phạm quy định. Mỗi một hành động đều là thách thức hệ thống, kích động cái thứ người không ra người, ma không ra ma đó. Hắn ta thực sự không thể hiểu được loại hành vi này...... Thành thật một chút không phải tốt hơn sao? Vì sao còn phải thách thức cái thứ đáng sợ đó làm gì? Làm vậy có sống lâu hơn hay không? Giọng hắn ta khàn khàn nói: ''Tuỳ mấy người.'' Liên tiếp có người chết đã làm hắn tâm tình hắn ta rối bời, không biết nên làm cái gì bây giờ. Nhưng so với Du Hoặc, hắn lại càng nguyện ý làm theo lời của bà lão Hắc hơn. Đoạn hắn cầm búp bê lên tiếp tục may. Sợi len thô dày xuyên qua vải, tạo ra tiếng ma sát sàn sạt. Trần Bân nhìn hắn, lại nhìn Du Hoặc, cực kì khó xử. . Đồng hồ cát chảy rất nhanh, chảy xong liền biến mất. Tay Lương Nguyên Hạo rất vụng về, nhanh nhất cũng chỉ may được hai cái chân. Trần Bân rốt cuộc cũng chọn nghe theo bà lão Hắc, nhưng anh chàng lại ra quyết định rất lâu, hết thời gian cũng chỉ may được một cánh tay, mà cũng vẫn còn một nửa chưa xong. Kẽo kẹt một tiếng. Cửa phòng nhỏ được mở ra, bà lão Hắc khom lưng đi vào. Bà nghiêng đầu nhìn lướt qua trong phòng, sau đó sải chân đến trước mặt Lương Nguyên Hạo và Trần Bân. ''Ồ.....'' Bà Hắc cầm con búp bê trong tay họ lên, cau mày, tựa hồ rất không vừa lòng. Lương Nguyên Hạo sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thấp giọng oán giận: ''Đều là do mấy cái chuyện nhảm nhí kia, toàn làm phí thời gian, bằng không chắc chắn tôi có thể may xong rồi.....'' Bà lão Hắc lại nhìn về phía những người khác, thấy bọn họ tay không, mặt bà tức khắc đen xuống. Mọi người kinh hãi nhìn bà ta, sợ bà ta đột nhiên lại bùng nổ. Ai ngờ bà ta đen mặt một hồi, lại liếm môi cười. Bà bỏ búp bê vào sọt tre, dọn đồ một chút, lại xổ một tràng thứ tiếng chẳng ai hiểu, sau đó đuổi cả bọn ra ngoài. . Cửa phòng nháy mắt đóng lại, tiếng của quạ đen liền vang lên: "Bài kiểm tra nghe đã kết thúc, mọi người sẽ có đủ thời gian để suy nghĩ lại những gì đã nghe được." "Ngày mai 7:30, bài kiểm tra đọc hiểu sẽ bắt đầu đúng giờ, xin đừng đến trễ." "Chúc mọi người đạt thành tích tốt." . Du Hoặc đi vào phòng cùng Tần Cứu, những người khác giống như chim con gặp diều hâu, cũng vào theo, nhanh chóng người đều lắp đầy phòng khách ''Vậy rồi vụ may búp bê có mục đích gì thế?'' Vu Văn gãi đầu nói ''Không hiểu nỗi luôn á, kiểu may cũng được, mà không may cũng được ấy.'' Ông Vu đánh cậu một cái: ''Đừng có mơ mộng nữa, đâu ra loại chuyện tốt này. Khả năng là do chưa đúng thời điểm thôi, chờ xem!'' Du Hoặc không quan tâm lắm tới mấy vấn đề này, lấy đoạn ghi âm từ di động ra: ''Ai có phần mềm phiên dịch không?'' Vu Văn vội vàng nói: ''Em có em có!'' ''Nhưng bây giờ điện thoại cũng có tín hiệu đâu chứ.'' Trần Bân nói. Vu Văn: ''Cái này không cần dùng mạng, download rồi, sử dụng voice cũng được luôn.'' Mọi người tức khắc phấn khởi lên. Du Hoặc bấm nút phát, đưa điện thoại lại chỗ cái loa của điện thoại Vu Văn. Cục cưng Vu Văn cầm điện thoại lắng tai nghe. Mọi người không chớp mắt mà nhìn cậu, lòng tràn đầy chờ mong. Không bao lâu, đoạn ghi âm giọng nói bà lão Hắc phát lên. Mọi người không dám nói gì, nín thở nghe. Hai phút trôi qua, Vu Văn mặt trắng bệch nói: ''Em nói cái này.....'' ''Sao vậy?'' ''Phần mềm phiên dịch không có ngôn ngữ Digan.....'' ''Phần mềm phiên dịch chó má gì vậy?!'' Trần Bân Lương Nguyên Hạo không tin mà mở app, tìm hồi lâu mới phát hiện, thật sự không có. Mọi người: ''.......'' Đệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]