Gác mái không cao, ở giữa có một cây trụ bằng gỗ, giống như một cái cán dù khổng lồ chống đỡ mái căn gác.
Không gian nhỏ hẹp nhét vào một chiếc giường bốn chân, khăn trải lẫn ga giường trông như cả thế kỷ chưa từng được giặt, tấm màn rách tả tơi, bốc ra mùi hôi khó chịu.
Tần Cứu đeo bao tay bịt chóp mũi lại, nhìn quanh bốn phía.
"Tôi đang nghĩ xem, nên trói cậu ở đâu thì vừa mắt." Anh nhẹ giọng nói.
Anh cao hơn Du Hoặc một chút, nếu đứng thẳng lên là có thể đụng tới nóc gác, vì thế nên từ đầu đến cuối anh chỉ khom lưng di chuyển.
"Hay là trên giường nhỉ? Chân giường vừa vặn có thể dùng dây thừng cố định lại. Bề rộng chắc đủ dùng rồi nhỉ, có điều hơi ngắn chút."
Tần Cứu lắc lắc chân giường, kiểm tra xem đã kiên cố chưa. Thử xong quay đầu lại, liền thấy vẻ mặt "muốn chết thì cùng chết" của Du Hoặc.
Nếu là Vu Văn hoặc ông Vu mà thấy biểu cảm này của Du Hoặc, chắc chắn sẽ chạy mất dép, nhưng Tần Cứu lại cười.
Giọng cười anh trầm thấp, nói: "Được rồi, đúng là không được sạch sẽ như vậy, cây cột cũng mỏng manh không chắc, xác suất rất lớn là không trói vào được rồi...... ở đây cũng không rộng rãi là bao, vậy cậu còn hy vọng điều gì nữa?"
Mặt Du Hoặc lạnh đi, tính chẳng thèm để ý đến anh ta nữa.
Ai ngờ Tần Cứu không vội, mà còn đứng đợi hắn.
Du Hoặc bị nhìn một hồi, chịu không nổi mở miệng nói: "Tôi muốn anh tự mình nằm lên cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-dai-hoc-toan-cau/1737492/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.