Du Hoặc đi ra khỏi phòng giam, hành lang trải dài vắng lặng im ắng.
Phòng lão trọc đối diện không có chút tiếng người, ngoài cửa phòng vẫn còn lưu lại vệt máu quỷ dị. Hắn chán ghét cau mày lại, né đống máu đó mà đi.
Đi không được bao lâu, hắn đột nhiên dừng bước.
Có một cảm giác quỷ dị từ đâu tới giống như nó đang dùng một đôi mắt vô hồn nhìn xuống, lẳng lặng trộm quan sát từng một cử chỉ của hắn.
Du Hoặc ngẩng đầu dõi lên.
Phía trên chỉ có trần nhà trắng, ngoại trừ bóng đèn chớp tắt liên hồi đều chẳng có gì cả.
"Trời má! Suýt nữa là vi phạm quy định ngủ luôn rồi, cái tên mặt xác đó thế mà lại không..." Một người đang nhanh nhẹn đi xuống lầu, vừa mới đi đến hành lang độc thoại nội tâm thì hết cả hồn.
"Cậu! Khụ, cậu ra rồi à?"
Du Hoặc buông mắt khỏi trần nhà nhìn sang.
Người vừa đến là giám thị số 922.
Anh ta nhìn Du Hoặc, lập tức thay đổi khẩu khí công tư phân minh, mở miệng nói, "Xin phép" liền nhấc chân đến phía sâu trong hành lang, mở cánh cửa máu đổ ào ạt kia. Một lát sau, lão trọc được thả đi. Giám thị 922 vác lão như đã bị liệt nửa người đi tới.
"Sao cậu còn ở đây?" Anh ta hỏi.
Du Hoặc tay đút túi lười biếng nói: "Chờ anh, tôi không có sở thích về với cát bụi."
922: "154 đâu rồi?"
Du Hoặc: "Không biết."
"Cái thằng mặt đơ đáng chết chắc lại đang lười chảy thây rồi đi?"
Số 922 lầm bầm một mình một câu chẳng rõ.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-dai-hoc-toan-cau/1737487/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.