Du Hoặc đá chậu nhôm đựng than trong góc tường sang một bên, ông Vu cẩn thận nhóm lửa, lò sưởi ánh lên một mảnh cam rừng rực.
Vu Văn ngồi xổm bên lò, ủ rũ cúi đầu mà ném cành cây vào trong.
Ánh lửa lay động, cậu rầu rĩ mà nhìn trong chốc lát, cảm thấy trước khi chết nên tìm một người để tâm sự. Kết quả vừa ngẩng đầu, liền thấy anh trai cậu đứng bên cạnh hơ tay, bộ dáng thờ ơ không chút quan tâm.
Vu Văn suy xét hai giây, quyết định vẫn là nên an tĩnh mà chết.
.
''Này, cô bé.'' Ông Vu đột nhiên lên tiếng.
Du Hoặc liếc mắt qua bên kia một cái.
''Không biết xưng hô với con như thế nào?'' Ông Vu vỗ vai cô gái mang thai: ''Con bụng mang dạ chữa thế này, sao lại có thể đứng đây chịu rét thế? Không biết chú ý gì cả, mau qua đây sưởi ấm đi. Đừng để bị cảm, lúc về hai mẹ con bị ốm thì khổ.''
Cô gái mang thai nghe vậy sửng sốt một lát, nước mắt lã chã rơi xuống.
Ông Vu bị doạ cho nhảy dựng: ''Làm sao, sao lại như thế này?''
Cô gái mang thai khóc lóc nức nở: ''Không biết có còn giữ được mạng hay không....''
Tuy là nói như thế, chị vẫn là dịch ghế ngồi dựa vào bên cạnh bếp lò.
Cô gái khóc một lúc lâu, rốt cuộc cũng nín. Cố nói với ông Vu bằng giọng mũi đặc sệt: ''À, gọi cháu Vu Dao là được rồi.'' Ông Vu cười gượng haha hai tiếng, trấn an nói: "Không ngờ lại là người cùng họ, chú thấy con với cháu trai....''
Mắt thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-dai-hoc-toan-cau/1737485/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.