Lạnh.
Lạnh như băng, hơi lạnh thấu xương len lỏi khắp nơi như ma quỷ, cứ yên lặng buốt nhức tứ chi và bên trong người tôi.
Tuyết rơi nhiều, gió tây cứ cuồn cuộn thổi khắp xung quanh, quất vào người từng đợt đau đớn. Trong tầm mắt là một mảng trắng xóa, người đi đường ai ai cũng quấn kín người, đi thật vội vàng.
Tôi cuộn người trong góc sáng bên đường, quần áo cũ nát rách rưới không đủ che kín thân thể, cơn gió lạnh rít qua người như dao bén cắt từng tấc da thịt.
Tôi đã quen với chuyện bị đói khát. Bánh mì mang theo từ nhà lúc bỏ trốn đã ăn hết từ lâu, quả thật nhịn đói rất khó chịu, tôi liền vốc tuyết đọng chậm rãi liếm, bây giờ cũng chỉ có thể xem nó là đồ ăn duy nhất. Một ngụm nuốt xuống cả người không chịu được mà run lẩy bẩy.
Tôi chà xát hai má đã cứng lại vì lạnh, cố gắng phả ra một hơi ấm, trong nháy mắt lại bị cuồng phong thổi mất.
"Ăn mày thối, cút ngay!". Không biết ai đá tôi một cái. Một cơn đau nhói từ bên hông quét qua toàn thân như mưa rền gió dữ.
Tôi nặng nề ngã lên trên nền tuyết, thân mình không ngừng run lên, trong tay vẫn nắm chặt cây trâm hoa mai bằng ngọc.
Dưỡng mẫu nói chỉ cần tôi luôn cầm cây trâm cài tóc này, một ngày nào đó có thể sẽ tìm được phụ mẫu thân sinh.
Mấy ngày liền những người đó đuổi theo thúc ép tôi, chỉ là vì muốn cướp đoạt cây trâm cài tóc này thôi sao? Tôi không biết danh sách đồ vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-chu-mau-tinh-lai/42540/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.