Năm nay tuyết đầu mùa rơi đúng mùng một tháng chạp, rơi lả tả suốt đêm. Sáng sớm tỉnh dậy, thấy ngoài cửa sổ bàng bạc ánh tuyết, đất trời chỉ có một màu trắng xóa. Có gió lướt qua, tuyết trên cành cây rơi ào ào xuống.
Khó có dịp hưu mộc*, Hi Âm tạm thời gác lại chính sự, đi dạo giải sầu trong ngự hoa viên với tôi. Bởi vì mảnh khảnh quá, chỉ qua ba tháng thân hình tôi đã lộ bụng, chàng lấy áo mặc cho tôi ba lớp trong ba lớp ngoài kín đáo, cực kì cẩn thận dìu tôi đi chậm rãi trên nền tuyết. Tôi rất thích tiếng chân giẫm lên tuyết, cứ chầm chậm, cảm giác khi nghe rất thích chí.
*một dịp lễ ở TQ
Hoa mai đỏ thướt tha xinh đẹp, rực rỡ tỏa hương, có vài cánh hoa rơi trên quần áo, khiến cho hoa mai ngập trong tay áo.
Hi Âm hỏi: "Tiểu Mai, có mệt không?"
Tôi hơi tựa vào lồng ngực chàng, lắc đầu nói: "Không sao. Ngày thường An An không cho ta đi ra ngoài, sợ có gì sơ suất. Vất vả lắm mới được đi hít thở không khí trong lành, ta vui còn không kịp". Tôi vịn một cành mai nở rộ, nhẹ nhàng ngửi hương, nói: "Tường giác sổ chi mai, lăng hàn độc tự khai. Diêu tri bất thị tuyết, vi hữu ám hương lai*."
*Bài thơ ‘Mai hoa’ của Vương An Thạch. Dịch thơ 4 câu: ‘Góc tường mấy nhành mai, trong rét nở mình ai. Xa biết không phải tuyết, vì hương thoảng đâu đây’. (Dịch: Điệp Luyến Hoa)
"Ta nhớ rõ năm Nhân Đức thứ mười bảy tuyết đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-chu-mau-tinh-lai/3249467/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.