Hoàng hôn buông xuống, rốt cuộc Bùi Lãm cũng dần dần tỉnh lại, sắc mặt có chút đỡ hơn. Tôi nâng hắn dậy, cẩn thận cho hắn uống nước, hỏi: "Cảm thấy ổn hơn chưa?"
Hắn khẽ gật đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười, trấn an tôi: "Ta không sao, Mai Nhi, không cần lo lắng cho ta. Thật xin lỗi, vừa rồi làm nàng sợ".
Trong lòng tôi có chút cảm giác có lỗi, cuống quít cúi đầu tránh né tầm mắt hắn. "Chuyện đó...Mới vừa rồi thái y nói, đợi ngươi tỉnh lại thì cho ngươi uống thêm một viên thuốc". Tôi đưa viên thuốc cho hắn, hắn uống vào xong rồi nhắm mắt nghỉ một lát.
Tôi nghiêm mặt ngồi trên ván giường nhớ lại, chằm chằm nhìn gương mặt tái nhợt hờ hững lúc ngủ của hắn, không biết nên nói sự thật với hắn như thế nào. Nếu không nói, giữ chuyện này trong lòng, chắc chắn ban ngày tôi không ăn được, đêm không ngủ được. Nếu nói rõ ra với hắn, chỉ sợ với tính cách của hắn khó mà chấp nhận được. Vả lại không nói đến chuyện cổ độc rốt cuộc có giải được hay không, nếu hắn biết cảm tình của hắn đối với tôi chỉ do tác động của tình cổ mà không phải là ý của hắn, không biết hắn sẽ có cảm giác ra sao.
Đang trong thế tiến thoái lưỡng nan, Bùi Lãm bỗng nhiên mở miệng nói: "Mai Nhi, ta muốn mượn một đồ vật của nàng".
Hắn chậm rãi mở mắt, im lặng nhìn tôi chăm chú, trong mắt sáng rực một mảng, như là có ánh sao hòa vào trong đó.
Tôi cười nói: "Cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-chu-mau-tinh-lai/3249455/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.