Sau bữa cơm chiều, Hi Âm đi đến châm cứu cho Bùi Lãm như thường lệ, tôi đi chung với hắn. Vì Hồ Nguyên Sinh cố ý dặn dò tăng số người hầu hạ chiếu cố Bùi Lãm, nên trong phòng nghỉ của hắn có ba lớp tùy tùng và gia đinh vây kín.
Người giữ cửa là Vu Bân. Thấy tôi và Hi Âm sóng vai cùng đến, vẻ mặt hắn không tốt, trừng mắt nhìn tôi, sau một lúc lâu, mới cực kỳ miễn cưỡng nghiêng người cho chúng tôi đi vào.
Tôi hơi có chút bất đắc dĩ, đỡ trán thở dài. Tùy tùng của Bùi Lãm ai nấy cũng trung thành và tận tâm, hiện giờ chủ nhân của bọn họ lại vì tôi mà bị trọng thương, bọn họ khó chịu với tôi cũng đúng. Huống chi, vài ba lần Bùi Lãm tìm đến tôi, tôi không biết tốt xấu, không muốn theo hắn trở về, bọn họ bôn ba đi tới đi lui như vậy cũng khó tránh khỏi trong lòng sinh ra oán niệm.
Tôi bèn tự mình giải sầu, nói với bản thân, ừ, hẳn là vậy, hẳn là vậy.
Bùi Lãm còn đang ngủ say, gương mặt vốn ôn hòa như ngọc mất vài phần sáng rọi, có vẻ đặc biệt tiều tụy. Môi mỏng của hắn nhếch lên, chân mày nhíu lại, hình như ngủ không yên. Khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy, không thấy huyết sắc. Hi Âm nói sang nay hắn đã tỉnh một lần, chẳng qua mới một lát lại mê man đi, cũng may tính mạng không bị nguy hiểm, chỉ cần cẩn thận chăm sóc sẽ tỉnh lại rất nhanh.
Tôi đứng một bên nhìn Bùi Lãm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-chu-mau-tinh-lai/3249449/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.