Bùi Lãm lớn tiếng nói: "Cửu thúc, nhiều ngày từ biệt, thúc vẫn khỏe chứ?"
Hi Âm bình tĩnh nắm chặt tay tôi, như là không để ý, nói: "Xem ra gần đây hiền chất thật nhàn rỗi, lại có thời gian chạy loạn xung quanh. Đã gặp ngươi ở Cẩm Thành, không nghĩ rằng, đến Giang Nam cũng gặp ngươi. Lần này ngươi rời kinh, Tam ca đã biết chưa?"
Bùi Lãm nói: "Ta nghĩ thúc phụ hiểu lầm rồi, lần này ta đặc biệt vì Mai Nhi mới đến, không phải để du ngoạn sông nước. Tạm thời phụ thân còn chưa biết, đợi sau khi Mai Nhi về, ta sẽ nói lại chi tiết với ông ấy cũng không muộn".
Đặc biệt vì tôi mà đến...
Tôi ngẩng đầu nhìn những tùy tùng mặc áo đen đứng phía sau Bùi Lãm, so với khi gặp ở Cẩm Thành lần trước, nhìn có vẻ nhiều hơn, mỗi người cầm kiếm đứng trang nghiêm, khí chất bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải là loại đèn cạn dầu*. Hắn bày trận lớn như vậy, rõ ràng là nhất quyết phải đưa tôi đi...Nghĩ đến điều này, tôi vùi vào trong ngực Hi Âm theo bản năng.
*đèn cạn dầu: kẻ vô dụng
Dường như Hi Âm liếc mắt một cái đã khám phá ra tâm tư của tôi, ý cười trên bờ môi sâu thêm vài phần. Hắn ôm tôi vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai tôi, dịu dàng trấn an: "Tiểu Mai, có ta ở đây, không có chuyện gì đâu".
Bùi Lãm nhạy bén thấy cảnh này, trên mặt hiện lên vài phần thản nhiên nhưng đau xót, nhưng chỉ trong chớp mắt liền quay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-chu-mau-tinh-lai/3249444/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.