Gió đêm mơn man mang ba phần cảm giác mát mẻ, dịu dàng thổi vào mặt. Ven bờ kênh đào cổ xưa ánh đèn hắt bóng, thấp thoáng mịt mờ, cảnh tượng đoàn người vui mừng náo nhiệt. Trên sông thuyền hoa qua lại, một vùng ca hát.
Phố này tên là Ki Hạng, vì buôn bán rất nhiều kiểu lược nổi tiếng, là nơi phồn hoa nhất thành Lan Lăng, Hồ phủ ở cuối phố Ki Hạng. Ánh trăng mênh mông chiếu vào phiến đá xanh lát trên con đường nhỏ, tỏa ra ánh sáng bóng láng.
Thuyền nhỏ trôi theo dòng nước, phong cảnh Giang Nam như bức tranh sương khói, không biết vì sao, cuối cùng tôi có một cảm giác quen thuộc không diễn tả nên lời, giống như trước đây tôi đã từng đến nơi này, thậm chí đã từng sống ở đây. Tôi cố gắng nghĩ ngợi, nhưng cũng không có manh mối, đành từ bỏ.
Hồ Nguyên Sinh quả nhiên không hổ danh là nhà giàu nhất Giang Nam, Hồ phủ cửa đỏ ngói lớn, sân rất rộng, so với Tang phủ thì kém chút thanh lệ. nhưng hơn chút xa hoa. Cảnh tượng thật rộng lớn, tôi nghĩ hoàng cung chẳng qua cũng chỉ đến đó. Trong phủ có chín cái đài nghỉ chân, xà chính được vẽ, lan can chạm trổ, di chuyển thì cảnh trí thay đổi.
Tôi nhìn vậy đã đủ, không khỏi hỏi: "Hồ công tử, quý phủ vừa to vừa nhiều lối rẽ, huynh có thể nhớ rõ từng sân sao? Chẳng lẽ ngày thường không lạc đường sao?"
Hồ Nguyên Sinh cười nói: "Khi còn bé trong nhà có nhiều người, khi đó Phi Tuyết cũng ở đây, ta và nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-chu-mau-tinh-lai/3249436/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.