"Tiểu Mai, sao nàng còn đứng đây?". Hi Âm khoác áo choàng mềm mại lên vai tôi, thân mật nói: "Ban đêm gió lớn lại lạnh, vết thương lớn trên người nàng mới khỏi không lâu, nếu lỡ nhiễm phong hàn thì tốt sao? Mới vừa rồi không phải bảo nàng về phòng chờ ta sao?"
Tôi giật mình hoàn hồn, ngước mắt nhìn trăng treo giữa trời, lúc này mới biết mình đã đứng ngây ngốc một hồi lâu. Giờ phút này, trong sân vắng vẻ không có ai, chỉ có hoa lê trắng mịn như tuyết rơi phất phơ. Gió đêm thổi từng cơn, mang theo cảm giác lạnh thấu xương.
Tôi kéo áo choàng sát người, quay đầu nhìn hắn nói: "Hầy, ta cũng không biết vì sao lại như vậy, mới vừa rồi muốn yên tĩnh một mình một chút, trong nháy mắt đã qua một canh giờ".
"Tiểu Mai, nàng sao vậy?". Hắn lấy tay xoa xoa trán tôi, giống như quan sát vẻ mặt của tôi, nói: "Sắc mặt nàng không tốt lắm, không thoải mái chỗ nào sao?"
"Ta không sao, có lẽ là quá mệt mỏi, trở về phòng ngủ một giấc sẽ tốt thôi". Tôi miễn cưỡng nở nụ cười che giấu sự khác thường của mình, lảng sang chuyện khác: "Tình hình Tang Mộc Vân sao rồi?"
Hắn thoáng ngẩn ra, chợt nghiêng người, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Nàng ta không sao, nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt thôi. Sở dĩ mê man bất tỉnh là vì uống thuốc, bệnh tình không có thay đổi gì cả".
"Vậy là tốt rồi, tốt rồi...". Tôi tự nhủ thầm, cũng may nàng ta trúng di tình cổ, một khi giải cổ sẽ khôi phục lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-chu-mau-tinh-lai/3249433/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.