Trong mấy năm liền, Triệu Mặc Hàn không thiếu ăn khổ, từ miếng cơm manh áo cho tới tiền thuốc thang của Vương Văn, đều là một tay hắn lo liệu. 
Bị Vương Thuy Hoa đánh chửi, cho đến bị làng xóm láng giềng cười nhạo, bị bè bạn chế giễu là thằng con hoang, hắn đều chịu được. 
Nhưng nghe những lời mà Vương Văn nói ra, hắn không chịu nổi. 
Một con người có thể im lặng không tiếng rên khóc vì trận đòn tả tơi nhưng không chịu nổi cái cảm giác đơn độc bị vứt bỏ. 
Triệu Mặc Hàn từ nhỏ đã là một đứa trẻ bị bỏ rơi, cho nên hắn không chịu nổi cảnh mình bị vứt bỏ lần nữa. Cái cảm giác mà thế giới này không ai cần mình, mình là người bị bỏ rơi, nó khó chịu, nó đau đớn lắm. 
Vương Văn nhìn khuôn mặt tuy gầy gò vì thiếu dinh dưỡng và làm việc cực nhọc nhưng vẫn toát lên vẻ anh tuấn soái khí của Triệu Mặc Hàn, lòng không khỏi co lại đau đớn. 
Bà cũng đâu muốn rời xa một đứa trẻ như Triệu Mặc Hàn, đâu ai nhẫn tâm tự tay cắt đi một khúc ruột của mình. Bạn già cũng đi rồi, bà sao có thể ích kỷ, tiếp tục làm gánh nặng cho đứa bé thế này? 
Nhưng đối diện với thái độ cứng rắn lại có vẻ yếu ớt của Triệu Mặc Hàn, bà lại càng phải kiên quyết, không thể để mình huỷ hoại tương lai của một đứa trẻ thế này được! 
Một tuần cuối cùng, bà chỉ xin một chút hơi ấm cuối cùng thôi. Sau đó bà sẽ ra đi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-loi-hanh-phuc/2999547/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.