Qua hai ngày sau, khi Triệu Mặc Hàn vừa đi nhận cơm từ Tạ Y Xuyên về thì gặp lại gặp Tạ Cẩn.
Tạ Cẩn chạy trên một chiếc xe đạp, trước giỏ xe lần lượt là hai cái cặp sách lớn bé khác nhau. Trên yên xe phía sau là Tô Anh đang ngủm miệng cười với đôi mắt long lanh, trên má có lúm đồng tiền, dễ thương vô cùng.
Tô Anh hôm nay mặc một chiếc váy màu xanh nõn chuối dài đến đầu gối, trên đầu là một chiếc cài màu hạt dẻ với cái nơ bướm rất xinh, đôi giày búp bê trên chân ngày hôm trước cũng không còn, nó được thay thế bởi một đôi giày vải khác.
Tô Anh vẫn cười rất ngọt ngào, vẫn là một cô bé xinh đẹp hồn nhiên.
Tô Cẩn cũng mặc một bộ đồ công sở nhàn hưu khác với áo sơ mi màu vàng nhạt với quần vải đen.
Chỉ có mình Triệu Mặc Hàn là vẫn mang trên người bộ đồ cũ nát.
Qủa thực là trái ngược một trời một vực.
Tô Cẩn và Tô Anh đều khá bất ngờ khi gặp Triệu Mặc Hàn.
Triệu Mặc Hàn có vẻ xấu hổ.
Tô Cẩn thấy được vẻ mặt ngại ngùng ấy của Triệu Mặc Hàn thì cũng có chút chần chừ. Đứa trẻ nào mà lại không có lòng tự tôn chứ? Nhưng lần nào gặp gỡ ông đều thấy được sự mất mặt của nó thì phải làm sao chứ? Vậy nhưng ông nhanh chóng dừng xe lại, thốt lên:
“Triệu Mặc Hàn, ta là Tô Cẩn, hôm trước chúng ta đã gặp cháu ở quán cơm đầu thôn, hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-loi-hanh-phuc/2999543/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.