Sau Tết dương lịch rất nhanh là đã đến Tết Nguyên Đán.
Nhưng trước khi nghỉ Tết Nguyên Đán, các học sinh sẽ phải trải qua một kỳ thi cuối kỳ.
Theo thang điểm của thành tích tháng gần đây, Triệu Mặc Hàn luôn giành được điểm cao top đầu lớp học.
Mang theo tâm lí thoải mái của một học bá bình thường, Triệu Mặc Hàn tiếp tục ôn tập chăm chỉ.
Mà Tô Anh, dạo gần đây cũng được hai vợ chồng Tô Cẩn thay phiên tẩm bổ tri thức.
Thành tích của Tô Anh trong lớp học không tốt cũng không tệ, đứng tầm trung.
Nhưng bởi vì có bố mẹ đều là giáo viên nên ít nhiều người khác vẫn đặt kì vọng vào Tô Anh.
Sau gần một tháng miệt mài đèn sách với đống bài tập khó nhằn, Tô Anh đã giải quyết xong kỳ thi cuối năm với thành tích top 10 lớp, thứ 38 của khối.
Thành tích Triệu Mặc Hàn khá hơn Tô Anh rất nhiều, đứng đầu lớp, thứ hai toàn khối.
Những đứa trẻ khác trong nhà họ Tô cũng một phần vì công danh tiền đồ sau này, một phần vì tiền thưởng hàng tháng mà không ngừng cố gắng.
Vương Vệ Quốc cùng lớp với Triệu Mặc Hàn, xếp thứ 3 lớp, đứng thứ 14 toàn khối.
Vương Anh Dũng thứ 12 lớp, xếp thứ 68 khối.
Vương Mỹ Lan thứ 17, xếp thứ 92 khối...
Kết quả học tập của mấy đứa nhỏ làm Tô Cẩn hài lòng. Ngoài tiền tháng và tiền ăn tết được cấp thêm 50 đồng bất kể già trẻ lớn bé, còn phát thêm tiền thưởng, tùy theo thành tích.
Triệu Mặc Hàn được thưởng thêm 50 đồng, Vương Vệ Quốc 30 đồng, Vương Anh Dũng 20 đồng....
Sau khi kỳ thi kết thúc, trường học cho nghỉ cũng là lúc mà cả gia đình họ Tô cùng bác Tấn quay về nhà chính ăn Tết.
Vương gia thôn nằm bên một trấn nhỏ của Hà Bắc.
Mà nhà chính, cũng là nhà tổ Tô gia thì ở Thiên Tân.
Hà Bắc cách Thiên Tân không xa, chỉ đi tàu một buổi sáng là đến nơi.
Nhưng nếu như đi ô tô đường dài thì mất đâu đó khoảng 3 ngày.
Cho nên, gia đình họ Tô vẫn chọn đi tàu, tuy điều kiện vật chất không bằng ô tô gia đình nhưng mà khá nhanh.
Tô Cẩn trước khi đi cũng trao cho Triệu Mặc Hàn mấy tấm hình chụp dịp lễ Giáng Sinh.
Trong những bức ảnh, Tô Anh luôn cười như một con sóc vui nhộn, mà Triệu Mặc Hàn thì đứng cạnh, vừa nghiêm chỉnh, vừa ngoan ngoãn, hệt như một ông cụ non, chỉ là trên khuôn mặt ấy, ánh mắt không giấu nổi sự dịu dàng.
Ngày mà gia đình họ Tô đi, tuyết rơi trắng trời, cây cối, cảnh vật xung quanh đều bị tuyết trắng bao phủ.
Mọi người đều ra tiễn.
Tô Anh hôm ấy mặc một chiếc áo bông màu trắng tuyết khá lớn, đầu đội chiếc mũ cũng màu trắng muốt mà Vương Văn đã đan, khoác chéo trên người cái túi len màu nâu đất được Triệu Mặc Hàn tặng, bên trong đựng mấy cây bút màu và đồ ăn vặt.
Đào Thư Hân đã giúp Tô Anh tết hai bím tóc sang hai bên, dùng dây buộc màu đỏ cột lấy. Hai bím tóc theo các chuyển động không ngừng của con bé mà chuyển động, trông rất đáng yêu.
Lúc sắp đi, Tô Anh còn đang chia kẹo cho các bạn nhỏ.
Khi Đào Thư Hân nhắc nhở bắt đầu đi đến bến tàu, Tô Anh mới ngơ ngác hỏi:
“Vậy chúng ta không ở lại ăn tết với Mặc Hàn ca ca, Tiểu Lan ư?”
Đào Thư Hân dùng khăn tay lau đi mấy vụn kẹo còn dính bên miệng Tô Anh:
“Con không nhớ ông bà nội, ông bà ngoại ư?”
Khuôn mặt nhỏ của Tô Anh hiện lên sự rối rắm.
Đào Thư Hân lại nói thêm:
“Ông bà rất nhớ con đó. Hôm qua lúc gọi điện thoại, con còn hẹn sẽ gặp ông bà mà! Không lẽ Tiểu Tô Anh của chúng ta lại nói dối ư?”
Tô Anh cảm thấy mình đương nhiên không phải kẻ nói dối, lập tức đáp lại:
“Không phải!....” nhưng lại cảm thấy có chút tiếc nuối, giọng nói có chút ấp úng mà không biết nói như thế nào.
Cuối cùng trong sự thúc giục của mọi người, Tô Anh chào tạm biệt mọi người, được hai vợ chồng Tô Cẩn dắt lên xe.
Triệu Mặc Hàn đứng trong đám người, ánh mắt hướng nhìn theo hình dáng chiếc ô tô đã đi xa.
Tết Nguyên Đán* năm 1993 là năm con gà, là năm đầu tiên Triệu Mặc Hàn và Vương Văn có một cái Tết đúng nghĩa từ sau biến cố của Vương Đại Kiệt, là cái Tết đầu tiên của hai bà cháu ở tại nhà họ Tô, cũng là cái Tết đầu tiên mà Triệu Mặc Hàn gặp gỡ và rời xa Tô Anh.
(bối cảnh câu chuyện mình đặt ra là Trung Quốc rõ ràng nhưng mình vẫn dùng từ là Tết Nguyên Đán mà không phải là Tết Trung Quốc, mình yêu thích, tôn trọng, học và sử dụng tiếng Trung nhưng mình là người Việt, có tinh thần dân tộc rõ ràng, không phải là kiểu áp đặt văn hoá Trung Quốc cụ thể như drama cùng chủ đề liên quan của Vương Hạc Đệ, cảm ơn)
Vì là đứa trẻ có thành tích học tập tốt nhất ở nhà họ Tô nên Triệu Mặc Hàn ngoài tiền thưởng của Tô Cẩn và tiền tiêu vặt hàng tháng thì còn có thêm tiền thưởng của nhà trường, tiền làm đồ thủ công và tiền lì xì.
Vậy nên, Triệu Mặc Hàn bây giờ đã có cho mình một khoản tiền.
Sau Tết, trước khi bắt đầu học kì mới mấy ngày, gia đình họ Tô lại trở lại.
Bọn họ mang thêm rất nhiều quà cáp, cũng mang theo một đợt lì xì muộn.
Tô Anh trở lại, người mũm mĩm thêm chút, hai má đỏ hây hây, khuôn mặt thì vẫn rất non nớt mà xinh đẹp.
Mà Triệu Mặc Hàn của năm mới, cao lên một đoạn, cũng có da có thịt hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]