Sau chuyện của chị Trang, mọi người cũng không còn tâm trạng chơi nữa, ai nấy đi về.
Tôi lại thấy chán, hiếm khi có dịp vui chơi vậy mà lại dừng khi chưa bắt đầu.
Dù có níu mọi người thế nào cũng không ở lại.
Chuẩn bị bước vào nhà thì có người gọi tôi lại:
- Ly.
Quay lại, hóa ra là anh.
Tôi hí hửng chạy lại phía anh.
- Dạ
- Rảnh không, chúng ta đi chơi.
- Có ạ.
Anh gật đầu, cười nhẹ, đưa tay vuốt lại sợi tóc trên mặt tôi.
Tôi cũng chỉ là người bình thường, anh lại nhìn tôi dịu dàng vậy, tôi sao không run trước anh đây.
- Vậy đợi em vào chuẩn bị nhé.
- Ừ, đi đi.
Thay quần áo xong, xin phép mẹ rồi đi cùng anh.
- Anh định đưa em đi đâu vậy?
- Bí mật.
Hẳn là bí mật a.
Và ngồi trên xe ngủ lúc nào không hay, đến khi anh gọi mới biệt mình ngủ lâu vậy.
- Chúng ta đến nơi rồi, xuống đi em.
- Vâng.
Xuống xe tôi mới nhận ra đây là nhà chính nhà anh.
- Anh đưa em đến nhà anh làm gì ạ.
- Thì vào rồi biết.
Tôi theo anh vào nhà, chưa kịp ngó nghía gì đã bị mẹ anh làm giật mình.
- Hai đứa về rồi hả, có biết mẹ mong thế nào không. Cái thằng bé này, bảo mang con dâu ta về từ bao giờ rồi giờ mới mang.
Ối, lần nào bác cũng phải xưng hô như vậy làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-em-suot-cuoc-doi/3291300/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.