Đến khi quay lưng lại với bọn họ thì nước mắt của tôi cũng đã không tự chủ được nữa mà cứ thế tuôn rơi.Tôi vẫn đứng đó để đợi họ rồi đi nhưng không có quay lại. 
Oa..oa..oa 
Tiếng trầm trộ ngày càng lớn. 
"Oa ngưỡng mộ thật" 
"Anh ấy đẹp trai quá" 
"Cô gái đó tốt số thật" 
"..." 
Tim tôi như thắt lại. 
"Ly à, có trách thì trách mày quá nhát gan giờ ảnh đã có người khác hãy từ bỏ đi" 
Lấy tay quệt đi những giọt nước mắt, đang định bước đi thì đột nhiên có tiếng người gọi: 
- Ly. 
Tôi sững người. 
Giọng nói này...nó quen thuộc tới mức ngày nào tôi cũng nhung nhớ. 
Vừa rồi không phải tôi nghe nhầm chứ? 
Thấy không có gọi lại lần nữa, tôi tự nhủ rằng là mình ảo tưởng nên nghe nhầm. 
- Ly, em không nghe thấy anh gọi sao? 
Lúc này tôi mới chắc rằng không phải nghe nhầm. 
Người từ từ quay lại. 
Anh cách tôi khoảng 2 bước chân, trong dạng một chân quỳ xuống dưới đất. 
Tay anh cầm một bó hoa hông tươi,con gấu bông đang để bên cạnh. 
Ủa anh chưa tặng sao? 
Anh ấy đang làm gì thế nhỉ? 
Đi đến trước mặt anh, tôi thật thà hỏi: 
- Anh đang làm gì vậy ạ? 
"Hả" 
Tôi nghe thấy mọi người đồng thanh kêu lên như kiểu bất mãn lắm. 
Tôi hỏi có gì sai sao? 
Còn Tuấn, anh cảm thấy cô bé này rốt cuộc còn có thể ngốc tới mức nào được nữa. 
Nhưng mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-em-suot-cuoc-doi/3291297/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.