Anh kéo tôi ngồi xuống, tôi lại ngồi cạnh người đó lần nữa.
Nghĩ bụng đứng dậy đổi chỗ nhưng như vậy không hay cho lắm, nhỡ anh tôi có hỏi thì biết trả lời sao.
Rồi quyết định ngồi im đấy.
- Anh Bảo, mình ra nhảy chút đi, bọn kia gọi mãi- chị Tuyết vừa nói vừa kéo anh tôi đi
- Nhưng...còn nhóc này...- anh nói rồi chỉ vào tôi
- À, Ly Ly em có muốn ra nhảy chút không?
- Dạ thôi em không quen
- Vậy thì sao giờ, anh không thể bỏ con bé một mình được
Phải rồi anh nói rất đúng.
- Ai nói một mình hả, có Minh Tuấn ở đây rồi, anh không sợ con bé bị sao hết.
Chị Tuyết à chị có nhất thiết phải nói vậy không, hixhix.
- Nhưng cậu ta không chơi hay sao?anh tôi hỏi
- Không, anh có thấy thằng này chơi bao giờ chưa?
- Nhưng nhỡ cậu ta hôm nay nổi hứng thì sao, với lại chẳng nhẽ cậu ta sẽ ngồi đây mãi mà không đi đâu sao?
- Vậy thì anh hỏi thử đi?
Hai người này có thể thôi đi được không?
Tôi có thể ở đây cũng được nhưng chỉ cần họ đừng có mở miệng nói với người đó là được, nếu không hì mất mặt lắm, có phải lên 3 đâu mà trông.
Chưa kịp định bảo anh dừng lại không cần nói thì anh đã nhanh lời:
- Này Tuấn, cậu bây giờ có làm gì không?
Anh đáp luôn:- Không
- Vậy phiền cậu để ý đến nhóc này hộ tôi nhé!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-em-suot-cuoc-doi/3291270/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.