- An Nghi, gan con cũng to lắm, dám rủ tam hoàng tử trốn khỏi cung, cũng may tam hoàng tử không nguy hiểm tới tính mạng, nếu không thì có chín cái mạng của con cũng không đủ đền tội. Còn cả gia tộc của chúng ta cũng sẽ bị con liên lụy theo.
- Cha, là tên tiểu tử đó, chính là hắn dụ dỗ con dẫn hắn ra khỏi cung, không phải con.
- Con còn dám vô lễ với tam hoàng tử, phép tắc cha dạy con không vô được chữ nào hay sao?
- Cha, nhưng mà..
- Con còn chưa nhận lỗi.
- Con không có lỗi thưa cha. Người không tin con thì cứ đợi hắn.. đợi tam hoàng tử tỉnh dậy, người có thể hỏi lại.
- Con còn cứng đầu, vậy được trước khi tam hoàng tử tỉnh lại, con hãy cứ quỳ ở đây đi.
- Cha, tại sao cha không nói lý lẽ vậy?
- Người đâu, lôi nhị tiểu thư ra đánh hai mươi trượng cho ta. Trong vòng mười ngày không cho bước chân ra khỏi phòng nửa bước.
- Cha..
Diệp An nghi nằm sấp mặt trên giường, nước mắt cứ chảy ra liên tục, tại sao cha lại không tin nàng, tại sao mỗi lần gây ra chuyện chỉ mình nàng chịu phạt, Tống Kiến Vinh, hắn nhất định phải mau tỉnh lại, nàng nhất định sẽ cho hắn một trận ra trò. Tại vì ai mà bây giờ nàng bị tổn thương cả về thể xác lẫn tâm hồn kia chứ. Lại còn bị cha nhốt lại trong phòng mười ngày, nàng làm sao mà chịu được. Chỉ cần một ngày nàng không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-em-den-cung-troi-cuoi-dat/2725497/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.