Mặt trời đang lặn, hoàng hôn mờ nhạt, ánh sáng cuối cùng hướng về phía tây, những đám mây hình dáng khác nhau rất đẹp.
Ngô Đông Nghiên chỉ vào một đám mây phía xa nói với Tiểu Ngư đứng bên cạnh, “Nhìn kìa, trông nó giống một con cá, có phải rất đẹp không? Chị dẫn em đến sân vận động đằng kia xem mọi người chơi bóng nhé, đừng khóc!”
Tiểu Ngư là con gái của Trần lão sư, ở bên cạnh nhà Ngô Đông Nghiên. Cô bé vừa khóc vừa nháo muốn xuống nhà chơi, nhưng anh trai lại bị sốt cao. Ba mẹ cô bé muốn đưa con trai đi bệnh viện, chỉ là con gái không có ai chăm sóc, nên đành phải gõ cửa nhà hàng xóm nhờ cô trông giúp.
Ngô Đông Nghiên đưa Tiểu Ngư đi dạo. Ba của Ngô Đông Nghiên là giáo viên dạy vật lý tại trường trung học Xương Thành, mẹ cô là quản lý phòng thí nghiệm. Gia đình họ mới chuyển đến đây vào mùa xuân. Nhà là trường học cấp cho, so với giá bên ngoài rẻ hơn rất nhiều, nằm ở phía tây của khuôn viên trường học, đi lại rất gần, các giáo viên của trường đều nguyện ý sống ở đây.
Hiện giờ là tháng tám, đang trong kỳ nghỉ hè, không có tiếng học sinh ồn ào, trường học rất yên tĩnh.
Tuy là nghỉ hè nhưng một số nam sinh ở gần thích đến trường chơi bóng.
Khi đi đến bên cạnh sân bóng rổ, có không ít người đang chơi. Ngô Đông Nghiên đưa Tiểu Ngư đến sân, cô bé nắm lấy tay cô nói: “Chị ơi, em mệt, em muốn ngồi …”? Rốt cuộc, cô bé chỉ là đứa trẻ ba tuổi, lúc nãy khóc lâu như vậy mà còn đi một quãng đường dài, phỏng chừng rất mệt rồi.
Nhưng mà, ngồi ở đâu … cô cũng muốn ngồi. Khi đi xuống cầu thang Ngô Đông Nghiên đã cảm thấy bụng vừa đau và vừa khó chịu.
Ngô Đông Nghiên nhìn xung quanh. Trường chưa khai giảng nên đã lâu không được quét dọn. Mặc dù không có rác, nhưng lại rất bụi. Những bậc thang toàn bụi, ngồi ở đâu a?
Cô nhìn bên cạnh có vài món quần áo liền nghĩ: dùng quần áo lót xuống ngồi chắc là không sao?
Ngồi Đông Nghiên chọn một chiếc áo tương đối dài và trải nó trên bậc thang. Sau đó, cô kéo Tiểu Ngư ngồi xuống. Vừa ngồi xong liền thấy một bóng người không mặc áo chạy về phía này.
Lập tức Ngô Đông Nghiên trở nên căng thẳng. Không phải là người này thấy cô ấy lấy quần áo của anh để lót nên đến mắng chứ? Ngô Đông Nghiên chột dạ, vừa định kéo Tiểu Ngư đứng lên thì anh bất ngờ cúi đầu xuống. Cao Du Giai quét bàn tay dài sắc bén lấy chai nước khoáng. Sau đó cô nghe được tiếng “Lộc cộc lộc cộc……”, cái chai được đặt lại chỗ cũ.
Hóa ra chỉ lấy nước uống. Ngô Đông Nghiên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như có tật giật mình. Nếu không phải vì bụng dưới bị đau, cô sẽ không ngồi lên quần áo của người khác.
Khi Cao Du Giai lấy nước uống, anh nhìn thấy những sợi vải quen thuộc dưới mông của hai cô gái lớn nhỏ, là áo của mình. Nhìn cô gái lớn cúi đầu xuống, hai tai ửng đỏ, hàng mi dài run rẩy, anh chỉ cảm thấy buồn cười, cũng không trêu cô. Sau khi uống nước, liền chạy đi tiếp tục chơi bóng.
Cao Du Giai thấy mình quá trắng. Trước khi chơi, tất cả mọi người đều không mặc áo. Anh cũng cởi áo ra, nghĩ nếu mình đen hơn một chút thì tốt rồi.
Khi Ngô Đông Nghiên cảm nhận được sự ẩm ướt giữa hai chân ngày một nhiều hơn thì trời cũng đã tối dần.
Vừa định nói với Tiểu Ngư chúng ta về thôi thì một dòng nước ấm kỳ lạ lấp đầy đôi chân. Ngô Đông Nghiên cảm giác không đúng lắm, nên cô đứng lên và nhìn xuống.
Cô cảm giác như sắp ngất đi, chiếc áo trắng in màu đỏ bằng cỡ nắm tay. Ngô Đông Nghiên mới 13 tuổi rưỡi, Vừa mới học lớp sinh lý ở sơ trung. Cô cũng nghe một số bạn nữ cùng lớp nói nên biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng sao lại xui xẻo đến vậy?
Lần đầu tiên bị lại là trong trường hợp này …
Màu đỏ chói mắt đầy hình sao trên chiếc áo trắng tinh quá rõ ràng, trên quần của cô chắc chắn càng tệ hơn.
Ngô Đông Nghiên lo lắng loay hoay. Tiểu Ngư không hiểu chuyện gì xảy ra. Cô bé thấy chị đứng dậy nhìn xung quanh, nên nghĩ rằng phải về nhà. Cô bé nhấc mông nhỏ lên, đặt bàn tay bé xíu của mình vào tay Ngô Đông Nghiên.
Làm sao để về bây giờ? Quần áo này làm thế nào?
Tiểu Ngư nhìn Ngô Đông Nghiên vẫn luôn đứng bất động hỏi: “Chị ơi, chúng ta không về nhà à?”
“À, ừ…” Còn muốn nói chờ một chút, liền thấy sân vận động ở đằng kia đã tan cuộc, một nhóm người đang đi đến đây.
Phản ứng đầu tiên của Ngô Đông Nghiên là vo chiếc áo thành quả bóng, sau đó kéo Tiểu Ngư lên chạy. Tiểu Ngư đáng thương đôi chân ngắn liều mạng chạy, còn tưởng chị gái chơi trò chơi với mình, cô bé mỉm cười hét lên: “Chị từ từ a! Chị ơi chậm một chút!”
Giọng nói trong trẻo vang lên quanh sân bóng, mọi người đều nhìn hai cô gái lớn nhỏ đang chạy hăng say, không nhịn được cười. “Đó không phải nha đầu Ngô gia sao, sao chạy nhanh vậy nhỉ. “
Cao Du Giai cầm lấy áo của mình. Lúc phủi bụi, anh nhìn vết máu trên đó một lúc, rồi lặng lẽ gấp áo, nhớ lại tấm lưng vụng về của cô gái kia, đại khái anh đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Khi về nhà của ông nội cùng chú nhỏ Cao Thừa, trên bàn đã đặt đầy thức về ăn. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 65 của ông nội.
Lão nhân gia tính khí thất thường. Rõ ràng tới tuổi nghỉ hưu, nhưng ông cũng không muốn, nói về hưu không có việc gì làm, chi bằng ở lại dạy học thêm mấy năm.
Để làm cho lão nhân gia vui vẻ, họ mua một căn nhà trong khu giáo viên cho hai người già ở trong trường học. Sau kỳ nghỉ hè, hai lão nhân gia liền thu xếp đến ở.
Vừa vào nhà, bà của anh nói với họ: “Chạy nhanh rửa tay đi, rồi vào ăn cơm.”
Cao Du Giai nhìn cả gia đình náo nhiệt lễ phép nói: “Cháu đi thay quần áo.” Sau đó, anh vào phòng Cao Thừa lấy một chiếc áo phông từ ba lô mặc vào, cẩn thận khoá ba lô trước khi ra ngoài rửa tay ăn cơm.
Mãi đến hơn 10 giờ, lão nhân gia mới cắt bánh và nhận quà từng người tặng, sau đó mọi người mới về nhà.
Trước khi rời đi, Cao Du Giai dường như vô tình nhắc đến cô gái đã nhuộm đỏ đồng phục của mình và từ ông nội biết được cô ấy tên là Ngô Đông Nghiên. Ba cô cũng là một giáo viên dạy trường này, sắp lên cao trung.
Phải mất một giờ lái xe từ nhà của ông nội đến thành phố, về đến nhà đã gần 12 giờ.
Cao Du Giai trở về phòng, sau khi xác định đã đóng cửa, anh lấy chiếc áo ra khỏi ba lô. Giặt chắc chắn không sạch, do dự một chút liền nhét chiếc áo vào trong thùng rác.
Đêm đó, bóng lưng Ngô Đông Nghiên nhuốm máu đỏ vội vã bỏ chạy liên tục xuất hiện trong giấc mơ của Cao Du Giai. Sau đó, cô bất ngờ chạy đến chỗ anh, đỏ mặt và nói: ” Thực xin lỗi, em làm áo anh bị dơ, em sẽ chịu trách nhiệm … “
Nhìn đôi má đỏ ửng của cô, anh nghĩ nhiệt độ phải rất cao, thực nóng …
Nóng, Cao Du Giai đột nhiên tỉnh dậy, cảm thấy đáy quần đùi ẩm ướt. Nhìn chiếc quần đùi thấm ướt, anh mờ mịt ngốc nghếch một hồi lâu, sau đó đứng dậy dọn dẹp.
Khi định ném chiếc quần đùi đã thay ra vào thùng rác, thấy chiếc áo trắng, ma xui quỷ khiến cầm ra khỏi thùng rác, bên trong toàn là giấy rác trắng, ngoại trừ một chút máu đỏ thì áo vẫn còn sạch sẽ.
Anh tìm một cái túi đem bỏ áo vào, sau đó đem giấu vào ngăn cuối cùng của tủ quần áo.
Năm sau, Cao Du Giai đã đến nhà ông nội nhiều lần, nhưng chỉ hai lần anh có thể nhìn thấy Ngô Đông Nghiên, hơn nữa đều ở trên sân bóng. Cô vẫn mang theo em gái nhỏ và ngồi cạnh sân, trời tối sẽ về nhà.
Sau khi học cấp ba, thỉnh thoảng anh nhận được thư tình của một số nữ sinh, cũng biết một số nam sinh trong lớp đang theo đuổi nữ sinh họ thích.
Nhưng anh chưa bao giờ đọc những bức thư tình đó. Anh chỉ nghĩ về cô gái anh gặp vào mùa hè năm ngoái. Anh cũng không biết cô đang học trường trung học nào. Có khi nào cô ấy cũng nhận được nhiều thư tình và thích ai đó không?
Trong lớp học hôm nay, bạn cùng bàn của anh – Chu Đào, đang lén lút viết gì đó, vừa tan học liền chạy ra bên ngoài, một lát sau lại trở lại.
“Không phải cậu vừa viết thư tình trong giờ học sao?” Không nhìn ra bạn cùng bàn ngày thường rất ít nói còn dễ dàng đỏ mặt, cư nhiên cũng sẽ viết thư tình.
Phỏng chừng đây là lần đầu tiên cậu ta viết một bức thư tình, trông rất căng thẳng. Lúc này, có người nói chuyện với mình, Chu Đào đúng là cầu mà không được!
“Ân … chính là cô gái có đôi mắt to ngồi bàn thứ hai, tổ thứ tư bên cạnh cửa sổ,” nói xong khuôn mặt đỏ bừng.
Cao Du Giai cảm thấy thật buồn cười. Làm sao một chàng trai hay đỏ mặt như thế có thể theo đuổi bạn gái được chứ? Hơn nữa anh cảm thấy viết thư tình thật ấu trĩ.
Lớp của bọn anh ở tầng một. Hôm nay, Cao Du Giai đi vệ sinh trở về, khi đi ngang qua lớp bên cạnh, anh nghe thấy giọng nói giận dữ của một cô gái: “Bà mối Du! Cậu có thể không nhận những bức thư này không?! “
Bà mối? Cao Du Giai hơi buồn cười, nhìn vào bên trong, thoáng chốc ngẩn cả người.
Hóa ra cô gái anh nhớ nhung học ở lớp bên cạnh.
(Tác giả có một điều muốn nói: Tôi đã luôn muốn viết một câu chuyện thanh xuân vườn trường.Mặc dù truyện bắt đầu từ thời trung học, nhưng phần trung học sẽ không dài lắm, khoảng 30.000 từ sẽ vào đại học.
Truyện viết không quen và chưa có nhiều kinh nghiệm. Những gì viết không tốt sẽ được sửa, mọi người yên tâm nhảy hố O (_∩) O ~
Trong đầu có nhiều ý tưởng, nhưng cuối cùng tôi quyết định viết truyện này trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]