Dương Nghệ vốn là một người ham hư vinh, ham muốn ánh hào quang, sự cộng nhận của mọi người. Khi Thầy Phó vừa thông báo về hoạt động hội chợ trong đầu cô ta đã nảy ra ý nghĩ sẽ nỗ lực thể hiện thật tốt trong hoạt động lần này, cô ta những ngày qua đã rất cố gắng lên kế hoạch mọi thứ, không phải vì muốn gian hàng đoạt giải hay suy nghĩ vì tập thể gì cả. Đơn giản Dương Nghệ chỉ muốn bản thân được tỏa sáng, khiến tất cả mọi người đều chú ý, ngưỡng mộ cô ta.
Trong hoạt động lần này cô ta đã cố gắng hết cũng chắc chắn rằng bản thân sẽ thu hút hết ánh nhìn của tất cả mọi người. Nhưng kết quả thì sao, mọi người chỉ nhớ đến Quý Hi, chỉ biết Quý Hi đã vất vả bao nhiêu mà không biết cô ta đã nỗ lực như thế. Điều này khiến một người ham hư vinh, lại ích kỉ như cô ta không thể chấp nhận được, dần nảy sinh sự đố kị ghen ghét với Quý Hi.
Không khí trên bàn tiệc lúc này im lặng đến đáng sợ, một người ngồi khá gần Dương Nghệ không nhịn được mà lên tiếng:
- Dương Nghệ cậu nói vậy là sao, Quý Hi đã cố gắng vì gian hàng này như thế nào mọi người trong chúng ta đều thấy, sao cậu lại nói cậu ấy như vậy.
Dương Nghệ không phân phải trái cãi lại:
- Cậu ta cố gắng tôi thì không sao, hơn nữa nếu không phải lúc đầu cậu ta đề xuất ý kiến bán đồ uống chết tiệt gì đó, chúng ta sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-duoi-tinh-cu/2826445/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.