Lúc này Quý Hi không khỏi hoài niệm về lúc nhỏ, khoảng thời gian hạnh phúc đối với cô, cô nhớ đến người bạn lúc nhỏ cô gặp ở cô nhi viện.
Lúc vừa mời chuyển tới đây thật lòng cô vẫn cô vẫn chưa quen với việc phải xa cậu ấy, trong suốt hai năm vừa qua cô đã quen với việc đến cô nhi viện vào mỗi cuối tuần, Quý Hi có rất nhiều bạn, như để gọi là thân thiết thì chỉ có mỗi cậu ấy, đột ngột chuyển đi như vậy khiến cô có chút không quen, trong lòng cũng dâng lên sự ngột ngạt, khó chịu.
Thầy gian mười năm dần trôi qua, kì ức về thời thơ ấu của hai người họ trong cô cũng phai nhạt dần theo thời gian. Cũng không biết cậu bé lúc ấy sao rồi, chắc bây giờ cũng học cấp ba rồi. Quý Hi vẫn còn nhớ rõ cậu ta bằng tuổi cô nhưng hơn cô hai tháng tuổi vì vậy những lúc hai người chơi đùa ở cô nhi viện, cậu ta nhiều lần ấu trĩ bắt cô gọi là "anh".
Nghĩ đến đây cô cũng không nhịn được bất giác bật cười, miệng cũng lẩm bẩm nhỏ:
- Thẩm..Quốc Tuấn, cậu bây giờ sao rồi.
Cũng không biết cậu ta có còn nhờ cô không, thời gian lâu như vậy chắc cũng đã sớm quên cô rồi nhỉ.
Quý Hi ngây thơ nghĩ như vậy mà không hề biết rằng, trong lòng Thẩm Quốc Tuấn cô là một chấp niệm không thể xóa nhòa cũng là mặt trời nhỏ của cậu ta.
Trong lúc Quý Hi đang mải đắm chìm vào dòng hồi tưởng thì tiếng chuông cửa vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-duoi-tinh-cu/2826436/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.