Sài Trọng Sâm nghĩ rằng, có lẽtrên đời này có rất nhiều loại tình yêu, những cuộc tình thực sự lãngmạn hoặc có những chuyện tình chỉ có thể ẩn nấp trong bóng tối. Rấtnhiều người dù có được tình yêu lãng mạn của mình nhưng cuối cùng vẫn có những phút giây xao lãng trước bóng hình của người khác, còn nhữngngười ngoài mặt trông có vẻ bình lặng nhưng khi yêu lại trở nên điêncuồng, chết đi sống lại, không có người đó thì không được.
Nếu Tổ Dĩnh không thừa nhận bọn họ là người yêu của nhau cũng chẳng sao, anh vẫn cứ coi cô là người phụ nữ duy nhất của mình là được, anh khôngtin Tổ Dĩnh có thể tùy tiện kết hôn. Chẳng phải chính cô từng nói, kếthôn chẳng qua chỉ là cho cha nàng một cái công đạo hay sao?
Công chức nhà nước có thể hài hước được như anh ư? Kiến trúc sư đó có thể hiểu được tình cảm của cô như anh ư?
Cho nên buổi sáng chủ nhật, khi Tổ Dĩnh đi xem mắt thì Sài Trọng Sâm ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc hoa.
Trong đình viện có một bàn gỗ thô dài, bày hơn chục chậu hoa lớn nhỏ,cùng với các dụng cụ chăm sóc cần thiết. Sài Trọng Sâm mặc tạp dề màuxám, buộc tóc lên thành đuôi ngựa, bắt đầu công việc tu bổ lại các chậucây.
“AJ, bây giờ là mấy giờ rồi ?” Trước khi bắt tay vào làm, anh còn quay qua lão quản gia hỏi.
Đang quét dọn dở, AJ vất cây chổi ở đó đi vào xem đông hồ, rất nhanh sau đó đi ra trả lời: “Chín giờ rồi ạ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-duoi-nguoi-hao-cuc-kho/2717878/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.