Hoàng Tống Hiên ôm cô vào trong xe, trước đó đã sớm bắt taxi từ trước.
- Nào, đừng khóc nữa, về nhà với anh.
Bộ dạng thảm hại này anh thực sự không khó đoán cô đã biết chuyện, chỉ có thể dỗ dành nhiều một chút, quan tâm nhiều một chút.
Về đến nhà, Phương Hinh dường như đã ngủ, cô không rời khỏi anh, mà có rời cô cũng không thể nào ngủ tiếp được nữa.
Hoàng Tống Hiên sớm đã mua một căn biệt thự ở gần trường học, cách đó khoảng chừng mấy trăm mét.
Đặt cô nằm lên giường, vừa đắp chăn lên, Phương Hinh liền lập tức mở mắt, cô như một con thỏ muốn tìm hơi ấm, khi không còn nữa, liền sợ hãi mà tỉnh táo trở lại.
- Em không buồn ngủ nữa.
Hoàng Tống Hiên cúi đầu xuống nhìn vào ánh mắt long lanh như gương như nước của cô, liền lập tức xiêu lòng.
- Em biết hết rồi?
- Em đã không giết chết anh thì anh nên mừng thầm đi.
Phương Hinh nhỏ giọng lẩm bẩm, đầu hơi cúi, nhìn qua còn tưởng là bà cụ non nào đang giảng dạy đứa cháu hư của mình.
Anh ôm lấy cô, biết rõ tâm trạng Phương Hinh hôm nay không tốt liền thay đổi giọng điệu khác hơn trước.
Hoàng Tống Hiên cọ cọ cầm vào vai cô, lại trông như một chú thỏ nhỏ vậy.
- Thực sự là anh bất đắc dĩ mới làm như vậy, muốn em không lo lắng nên mới giấu diếm em. Hinh Hinh, thực sự mà nói anh hoàn toàn chỉ muốn tạo ấn tượng tốt trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-duoi-nam-than-van-nguoi-me/3418377/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.