Hoàng Tống Hiên không nhìn xem sắc mặt Phương Hinh thế nào, lập tức ôm cô tiến đến phòng rồi đặt lên giường.
Trước đây không phải là chưa từng trải qua, chỉ là tình cảnh hoàn toàn khác nhau, bình thường lúc ghen Hoàng Tống Hiên cũng không đến nỗi đè cô ra như vậy.
Cơ hội tiếp xúc với người khác giới anh còn tự mình không cho phép, lấy đâu ra tình hình như vậy mà tưởng tượng, kiếp trước Phương Hinh quá may mắn khi Hoàng Tống Hiên giữ thân như ngọc chỉ để cô tận hưởng.
Anh nương theo cô vừa dịu dàng vừa ân cần, đến khi rời khỏi cơ thể cô, tay chân Hoàng Tống Hiên nhanh như gió cởi quần áo, thực sự quá hấp tấp nên chỉ nới lỏng những nơi cần thiết mà thôi.
Căn phòng xám xịt, ánh sáng chiếu vào không quá rõ nét, cảm giác cũng rất ma mị tăng thêm phần kích thích.
Hoàng Tống Hiên hôn lấy môi cô, bàn tay rất thuần thục cởi quần áo cô, khỏi phải nói, nhanh gọn không giống như lần đầu.
Trên chiếc giường êm ái, Phương Hinh không nhịn được rên khẽ mấy tiếng, đến lúc cao trào, Hoàng Tống Hiên không biết đang nghĩ gì liền lấy điện thoại ra, gọi điện cho ai đó.
Thấy tình hình không ổn, Phương Hinh đập mạnh vào ngực anh, giọng nói khàn đặc không rõ lời.
- Chuyện gì?
Cô nhăn nhó dưới thân thể anh, trông vô cùng yếu ớt.
- Anh gọi cho ai vậy?
- Gọi cho người cần gọi, chẳng phải em nói em sợ mất anh sao?
Anh vén tóc nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-duoi-nam-than-van-nguoi-me/3359812/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.