Phương Hinh không cảm thấy áy náy khi điện thoại di động vang lên trong túi, cô vẫn không một chút động tĩnh mà nhìn chằm chằm vào anh.
Đôi lông mày Hoàng Tống Hiên siết chặt, bằng mắt thường cũng có thể thấy cơn giận đang nóng bừng bừng của anh bộc phát nhưng lại đang cố kìm nén.
Anh biết bây giờ không phải lúc để nói chuyện này.
Lần đầu tiên Hoàng Tống Hiên lại có cảm giác sợ hãi tột cùng đến vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên Phương Hinh nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng như người lạ.
- Anh có gì để nói không?
Hoàng Tống Hiên rất nhạy cảm về âm thanh, anh có thể nghe được giọng nói của cô đang run rẩy ngay lúc này.
Có lẽ đây chính là cơ hội ngàn vàng mà Phương Hinh cho anh, cả đời cũng sẽ không tìm được một cơ hội lần hai như thế này.
Hoàng Tống Hiên nhỏ giọng trầm ấm, cơ thể hơi tiến lên gần cô một chút nhưng Phương Hinh đã cố ý lùi lại.
- Đúng là anh đã nói dối em, nhưng… anh chỉ muốn bảo vệ mối quan hệ này, bởi vì nó rất quan trọng với anh.
Ánh mắt anh vô cùng chân thành, như thể từng lời nói có thể moi tim ra để chứng minh sự chân thật.
Phương Hinh chỉ hơi nâng mắt, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
- Lời nói dối không bao giờ có lợi, chỉ có thể làm ngắt quãng mọi chuyện một lúc tức thời, sau đó khi bị phơi bày, lời nói dối sẽ nhân đôi sự đau khổ.
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-duoi-nam-than-van-nguoi-me/3355759/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.