Mặt trời ló dạng ở đi ở đỉnh đầu, nếu không phải vì chuông điện thoại vang lên inh ỏi thì Phương Hinh sẽ không chịu dậy.
Cô đưa tay tìm tòi di động dưới gối, không muốn mở mắt xem người gọi là ai, lập tức cúp máy.
Vài giây sau, điện thoại lại vang lên hồi chuông lặp lại lúc trước, cô tức giận muốn đập nó ra cho bõ tức, cuối cùng vẫn là mở mắt ngồi dậy nghe điện thoại.
- Alo…
- Alo? mày còn có thể alo sao? Mày qua đêm với ai rồi, từ tối hôm qua đến sáng hôm nay mày làm gì, ở đâu, thân con gái một mình ra ngoài qua đêm, muốn giết chết hai ông bà già này hay sao?
Phương Hinh nghe chửi thôi đã tỉnh, cô nhìn qua chỗ trống bên cạnh, người tối qua ôm ấp cô bây giờ đã không còn nữa, có lẽ là có việc nên ra ngoài từ sớm rồi.
Cô xốc chăn đi vào phòng tắm, chỉ thản nhiên trả lời với mẹ, thực sự không hề xem trọng chuyện này.
- Mẹ không cần lo cho con, ít hôm nữa con dẫn con rể về cho mẹ xem.
Bên trong điện thoại liền vang lên một âm thanh chói tai, có vẻ mẹ cô không đồng tình. Trước đây có ấn tượng rất tốt với Đinh Khải Thành, bây giờ vẫn hy vọng anh ta quay đầu là bờ, chỉ cần thuyết phục Phương Hinh thì ắt sẽ thuyết phục được hai ông bà già này.
- Đến lúc ấy một thân một mình vác balo ngược về thì đừng khóc lóc van xin, biết chưa?
Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-duoi-nam-than-van-nguoi-me/3350320/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.