Chương trước
Chương sau
Đến khi tìm thấy Phương Hinh, cô lại ở trong vòng tay của Đinh Khải Thành, khóe mi đã ươn ướt.

Thấy tình thế như vậy, Hoàng Tống Hiên chỉ đứng phía sau đám đông đưa mắt quan sát, từ đầu đến chân, Phương Hinh không bị xây xát một chút nào.

Anh tinh mắt nhìn thấy bàn tay của Đinh Khải Thành đang tự do ôm lấy eo của Phương Hinh một cách vô cùng tự nhiên, trái lại cô không hề có chút động tĩnh, mặc kệ cho hắn ta muốn làm gì thì làm.

Tận mắt chứng kiến cảnh tượng ngứa mắt đó, Hoàng Tống Hiên thực sự không thể kiềm chế, tuy vậy, anh vẫn đứng im nhìn rõ xem Phương Hinh đang muốn làm cái gì.

Có phải anh lại bị cô dắt mũi rồi không?

Nghĩ đến đây sự thất vọng và đau khổ thắt quặn lại trong trái tim anh, như muốn bóp chết sự sống yếu ớt này.

- Hoắc Lệ, cậu có thôi đi không? Hinh Hinh là bạn của tôi lớn lên từ nhỏ, chẳng lẽ tính cách của cô ấy ra sao? Tôi không hiểu? Cậu đừng Vương Nhậm oan cho cô ấy nữa.

Gặp nhau ở cổng trường, vốn dĩ Phương Hinh muốn cầu cứu Hoàng Tống Hiên, nhưng khi thấy bóng dáng Đinh Khải Thành đi ra, cô lại nảy ra một vở kịch và diễn ngay trong lúc ấy.

Kiếp trước Phương Hinh vốn là cô gái nhỏ nhắn dịu dàng xinh đẹp, cô không hẳn là quá mạnh mẽ về mặt thể chất và tinh thần, vậy nên việc Phương Hinh gây chuyện với Hoắc Lệ là một việc mà Đinh Khải Thành có nằm mơ cũng không thể tin được.

Đỉnh điểm là khi còn nhỏ, Phương Hinh từng rất sợ sâu và giun đất, chỉ nhìn thấy nó trên tivi hay điện thoại là muốn trốn đi ngay. Một cô gái khiến người đàn ông muốn che chở thì sao có thể làm ra những chuyện khác thường như vậy.

Nhưng ở kiếp này, cô đã tự tạo cho bản thân một phong cách khác, mạnh mẽ và dứt khoát đến mức Đinh Khải Thành không kịp nhìn rõ.

Hoắc Lệ đứng im vài giây, lần đầu tiên cô ta nói nhưng không ai tin lời nói của mình, không ai coi trọng. Vốn dĩ Hoắc Lệ cũng là tiểu thư cành vàng lá ngọc, chiều chuộng quá mức.

- Đinh Khải Thành, cậu có biết là mình đang nói cái gì không? Rõ ràng cậu với tôi...

Khoảng thời gian này đúng thấy Đinh Khải Thành và Hoắc Lệ đang mập mờ với nhau, bởi nếu Phương Hinh không yêu đương với Hoàng Tống Hiên, có lẽ hắn sẽ không buông tha cho cô một giây khắc nào.

Nhưng vì cô quá kiên định nên Đinh Khải Thành mới dễ dàng từ bỏ.

Chứng kiến người mình thích đi bênh vực cô gái khác, Hoắc Lệ mang vẻ mặt buồn bã và thất vọng, đàn em của cô ta chỉ biết đứng khép nép phía sau, toàn là một lũ vô dụng.

- Cậu hãy nhìn rõ bộ mặt thật của Phương Hinh đi, rõ ràng mấy ngày trước cô ta còn nói khinh tôi, còn sỉ vả tôi, sao cậu có thể vì vài lời nói của con nhỏ đó mà hắt hủi tôi chứ?

Nghe những lời đó, Phương Hinh không hề lớn tiếng cãi lại, cô bộc lộ khả năng diễn xuất của mình bằng cách gục đầu vào ngực hắn ta, tiếp đó là cố tình dựa dẫm.

- Anh Thành, em sợ lắm, cậu ấy vukhống em thôi, anh đừng nặng lời với cậu ấy quá.

Phương Hinh nhỏ giọng ngọt ngào, mà tình cảnh gian díu mập mờ này như một ngòi lửa bùng lên cơn giận của Hoàng Tống Hiên, anh đứng sững người trong đám đông, bàn tay từ khi nào đã nắm chặt thành nắm đấm.

Trong đám học sinh hóng hớt, một cô gái nhỏ cố gắng chiu rúc tìm hiểu tình hình, một lúc sau nắm rõ mọi thứ mới thốt thầm trong miệng.

- Con nhỏ Hinh Hinh này đúng là điên rồi, chẳng phải lúc đầu chê tới chê lui anh Thành sao? Hiện tại chẳng phải yêu đương với Hoàng Tống Hiên à? Sao lại ôm ôm ấp ấp nhau rồi? Mình là bạn thân nó sao không biết gì hết nhỉ?

Hạ Miên lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt từ từ đảo qua đảo lại, vô tình bắt gặp một đôi mắt đen láy như muốn nuốt chửng mọi thứ, tuy Hoàng Tống Hiên không nhìn thấy Hạ Miên nhưng trong cô vẫn có cảm giác ớn lạnh lạ thường.

Cuộc chiến tay ba tới tới lui lui, nói đi nói lại, một lúc sau Phương Hinh rời đi cùng Đinh Khải Thành, cả cơ thể yếu ớt như sắp vỡ ra, hắn ta liền dịu dàng nâng đỡ.

Mà Hoắc Lệ sau khi bị thất bại thảm hại cũng không còn mặt mũi nào ở lại.

Về đến kí túc xá, Đinh Khải Thành ráo riết hỏi Phương Hinh, cụ thể là có liên quan đến anh trai cùng cha khác mẹ của hắn.

- Hinh Hinh, em thông suốt rồi sao? Em chia tay tên khốn kia rồi hả?

Phương Hinh chỉ mỉm cười, vẻ mặt tươi tắn như Phương Hinh ở kiếp trước khiến hắn cảm thấy yên tâm.

- Em về kí túc rồi mà, còn có Hạ Miên ở đây chăm sóc, anh về đi, em sẽ trả lời câu hỏi của anh sau.

- Nhưng mà...

- Đây là kí túc xá nữ đó.

Đinh Khải Thành muốn gặng hỏi thêm, nhưng khi nghe những lời lẽ ngọt ngào quen thuộc đó, tâm tư của hắn ta mềm nhũn, chỉ gật đầu nghe lời rồi bước ra khỏi phòng kí túc.

Cánh cửa đóng lại, Phương Hinh lập tức chặn họng Hạ Miên đang ngồi đối diện. Sớm biết Hạ Miên sẽ nhiều chuyện nên cô đã nói trước.

- Cậu đi mua cháo cho tôi được không? Tôi thấy hơi mệt.

- Được, mua về cậu kể cho tôi nghe toàn bộ nhé.

- Ừ.

Đuổi khéo người cuối cùng trong phòng đi, hiện tại chỉ còn mỗi mình Phương Hinh ở phòng kí túc. Cô vừa chuẩn bị mở điện thoại, ngoài cửa sổ đã xuất hiện một bóng đen nhảy vào trong.

Hành động của Hoàng Tống Hiên vô cùng nhanh nhẹn, mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắc, khi chốt cửa sổ được đóng lại, cả hai đối mặt nhau vài giây.

- Sao anh lại tới đây, đây là phòng kí túc xá nữ mà...?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.