Phương Hinh sửng sốt một lúc lâu sau khi nghe anh thừa nhận, cô không lên tiếng khiến Đinh Khải Thành đứng ở phía đối diện càng sốt sắng hơn.
Anh ta đỏ mắt nhìn cô, đôi lông mày đã nhíu chặt từ lâu, khóe môi run lên không nói được gì.
Theo như những gì Phương Hinh biết được, từ nhỏ Đinh Khải Thành là thiếu gia của một gia đình giàu có khá giả, mà gia đình cô cũng không thua thiệt, có thể gọi đó là môn đăng hộ đối.
Những thứ anh ta muốn nhất định phải có, cho dù có dùng bất cứ thủ đoạn nào, con người thật của anh ta đã được Phương Hinh nhìn thấu ở kiếp trước.
Mặc kệ cho sự đau khổ của Đinh Khải Thành ở trước mặt, Phương Hinh vẫn nép sau lưng Hoàng Tống Hiên, đây mới chính là nơi ấm áp và an toàn nhất.
Chờ hồi lâu hai bên vẫn không lên tiếng, Phương Hinh nóng ruột nắm lấy vạt áo anh, giật nhẹ.
Hoàng Tống Hiên cảm nhận được nhưng không quay đầu, chỉ lạnh lùng nói với anh ta.
- Tốt nhất là nhớ những gì tao nói.
Vừa quay người ra sau, Đinh Khải Thành vội mở miệng.
- Mày biết con người của tao như thế nào mà, tao sẽ không cam lòng để Hinh Hinh ở cạnh mày đâu. Cho dù có bất cứ giá nào.
Câu cuối cùng của Đinh Khải Thành đột ngột trở nên nhỏ nhẹ hơn, nhưng câu nói đó lại tạo sự nguy hiểm vô cùng lớn.
- Tao chờ.
Đinh Khải Thành đáng sợ một, Hoàng Tống Hiên đáng sợ mười, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-duoi-nam-than-van-nguoi-me/3343551/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.