Đúng lúc tên cầm đầu đó túm áo lôi cô bé đứng thẳng dậy, chợt bị một viên đá chuẩn xác ném trúng vết thương bị đánh lần trước trên đầu hắn. Tên cầm đầu hét lên một tiếng, dữ tợn quay đầu nhìn về phía người đứng ở đầu hẻm vừa ném đá. Chỉ thấy ở đó, một cô gái xinh đẹp đang đứng. Mái tóc buộc đuôi ngựa đằng sau khẽ động, cả người cô gái nhanh nhẹn chạy tới nơi tung một cước đá vào bụng tên kia. Bọn côn đồ sững người nhìn đứa con gái vừa mới đạp một cước vào bụng đại ca mình, một lúc sau mới hoàn hồn, vội vàng lao đến bên cạnh anh ta,"Đại ca!!"
Cả bọn tức giận nhìn lên người phụ nữ điên vừa nãy, chỉ thấy giờ này ánh mặt trời trên cao chiếu thẳng xuống mặt cô. Cả khuôn mặt đẹp đến ngây người hiện ra ngay trước mắt, đôi môi quyến rũ khẽ cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, chủ định sẽ phát ra một câu thật ngầu lòi. Nhưng Phan Lộ Lộ đã nhanh hơn một bước, kêu tên cô,"Cô Chi Chi?" Hàn Tĩnh Chi cứng người. Máy móc quay sang Phan Lộ Lộ đang chật vật ngồi ở dưới đất. Thôi hỏng rồi, con bé này là học sinh trường cô!! Người gọi cô là "Cô Chi Chi." xưa nay chỉ có học sinh trong trường thôi.
Nếu bây giờ cô ra tay, cô bé này chắc chắn sẽ đi nói với người khác. Cô không hề có niềm tin rằng Phan Lộ Lộ sẽ giúp cô giữ bí mật. Hàn Tĩnh Chi không muốn hình tượng mình bị phá hỏng, không muốn sẽ bị ba ba đại nhân lôi về công ty, không muốn ma ma tổng quản sẽ nhốt mình ở nhà lần nữa. Cô quyết định... cắn răng... chạy!