Chương trước
Chương sau
Vậy là người gọi Trương Uyển Giao đến phòng làm việc, không phải Hoàng Lập Thành mà chính là mẹ của Hoàng Lập Thành.

Cô vừa đến đã thấy nghi ngờ, nếu Hoàng Lập Thành tìm cô có chuyện thì tại sao không gọi điện trực tiếp đến cho cô, mà phải thông qua thư ký chứ.

Thấy Trương Uyển Giao còn chưa đi, Vũ Băng Tâm bèn chủ động đứng dậy kéo cô: "Uyển Giao à, con vào đây ngồi đi, bây giờ cũng không phải trong giờ làm việc, con câu nệ thế để làm gì? Đến nếm thử chén canh này đi."

Ý tốt của bà ấy, Trương Uyển Giao không tiện từ chối, cô cầm lấy chén canh tổ yến uống một hơi.

Dù sao cũng đã ly hôn với Hoàng Lập Thành rồi, cô không muốn được bà Vũ Băng Tâm chăm sóc nữa, nên uyển chuyển nói: "Mẹ đến công ty chỉ để đưa cho con cái này thôi ạ? Hai ngày nay nhiệt độ xuống thấp, mẹ cần chú ý cơ thể hơn chứ ạ, bình thường Dì Bảy cũng chuẩn bị tổ yến cho con, thiếu gì đâu ạ."

"Sao có thể giống nhau được cơ chứ?" Vũ Băng Tâm nhìn cô: "Hai đứa kết hôn ba năm, mẹ thân là mẹ chồng lại chẳng chăm sóc được cho con chu đáo, còn hy vọng thằng nhóc kia có thể săn sóc con nhiều hơn, kết quả... Ôi..."

Nhắc đến chuyện đau lòng, Vũ Băng Tâm chỉ có thể thay thế bằng một tiếng thở dài, không nói thêm nữa.

Trương Uyển Giao nghe không nổi mà nhíu mày, nói: "Chuyện này không trách mẹ được."

Đề tài này có chút nhạy cảm, Trương Uyển Giao không muốn nhắc lại nữa, Vũ Băng Tâm cũng nhìn ra, bèn chuyển hướng: "Đúng rồi, trước khi đến đây mẹ có nhìn thấy đứa trẻ ở chỗ con, Dì Bảy nói con định nhận nuôi nó đúng không?"

Tay cầm thìa của Trương Uyển Giao hơi ngừng lại: "Vâng ạ."

Vốn dĩ cũng chẳng phải bí mật gì, nếu bị bắt gặp thì cứ thẳng thắn thừa nhận là được.

Vũ Băng Tâm thản nhiên nói tiếp: "Trước đây mẹ tưởng con không thích trẻ con, không ngờ con lại muốn nhận nuôi một đứa trẻ."

"Là do duyên phận hết đó ạ." Trương Uyển Giao đơn giản đáp.

"Ừ, mà Dì Bảy có nói với mẹ, thủ tục nhận nuôi đứa bé kia không được thuận lợi lắm đúng không con?"

"Gặp chút vấn đề thôi ạ."

"Chuyện này có gì khó." Vũ Băng Tâm đẩy thuyền: "Để mẹ bảo Lập Thành đi làm giúp con."

Không chờ Trương Uyển Giao từ chối, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, trợ lý Lưu đẩy cửa ra, Hoàng Lập Thành rảo bước đi vào, nhìn có vẻ là mới tan họp.

Khi Hoàng Lập Thành bước vào, sắc mặt vẫn không có gì thay đổi, thư ký Lý ở bên ngoài hẳn là đã báo trước cho anh.

Trương Uyển Giao có chút mất tự nhiên, đứng lên theo bản năng.

"Sao giờ con mới tan họp? Uyển Giao đã chờ con một lúc rồi đó." Vũ Băng Tâm nói với giọng trách cứ, rồi tiện tay kéo Trương Uyển Giao ngồi xuống: "Uyển Giao à, con không cần quan tâm đến nó đâu, chúng ta nói tiếp về chuyện nhận nuôi đứa bé kia đi."

Hôm nay Vũ Băng Tâm dùng hết khả năng để cho hai người làm lành với nhau, không có cơ hội cũng phải tự sáng tạo ra thành có, đây rõ ràng là một cơ hội để Hoàng Lập Thành được dịp ra tay giúp đỡ, sao bà chịu bỏ qua được.



Dù sao thì nhà họ Hoàng cũng nhiều tiền, nhận nuôi thêm một đứa trẻ cũng chẳng sao.

Hoàng Lập Thành vừa cởi áo khoác, nghe thấy hai chữ "nhận nuôi", lập tức nhìn sang: "Nhận nuôi cái gì cơ?"

Trương Uyển Giao giải thích: "Không có gì hết, mẹ nói chơi thế thôi, đây là chuyện riêng của tôi."

"Chuyện của con không phải là chuyện của Lập Thành sao?" Vũ Băng Tâm nhìn về phía Hoàng Lập Thành: "Đứa trẻ đang ở cùng Uyển Giao đó, con có biết chưa, tên là Quốc Anh, mẹ nghe Dì Bảy nói nó rất thích con."

Lời này ám chỉ điều gì, không cần nói cũng biết.

Hoàng Lập Thành nhíu mày, không đáp.

Thấy con trai mãi không thông, Vũ Băng Tâm tỏ vẻ mất kiên nhẫn, dứt khoát nói thẳng: "Uyển Giao muốn nhận nuôi đứa bé đó, lúc làm thủ tục có gặp một vài vấn đề, con bảo trợ lý Lưu đi xử lý xong chuyện này đi."

Ý của bà là để Hoàng Lập Thành chủ động giúp đỡ, nhưng giờ lại biến thành bà bắt ép con trai mất rồi.

Dù kết quả vẫn là như thế, nhưng hiệu quả lại khác nhau một trời một vực.

Thôi, ai bảo con trai bà cứ không chịu hiểu cơ chứ, người mẹ này lại phải đến làm thần trợ công vậy.

Trương Uyển Giao lén quan sát sắc mặt Hoàng Lập Thành, thấy anh mãi không nói gì, liền nghĩ là anh không muốn hỗ trợ, cô cũng không phải người muốn làm người ta khó chịu, bèn nói: "Không sao đâu ạ, chuyện này cháu cũng có thể tự mình giải quyết được, hẳn là giám đốc đây rất bận rộn, không nên làm phiền."

Hai chữ "giám đốc" kia làm cho lòng Vũ Băng Tâm đau như cắt, sắc mặt cũng tối đi hẳn, bà cố nặn ra một nụ cười với Hoàng Lập Thành: "Lập Thành à, chuyện này không làm con nhọc lòng chứ?"

Hoàng Lập Thành trầm ngâm vài giây: "Không phiền, chốc nữa con sẽ bảo Mã Lưu đi xử lý."

Trương Uyển Giao vẫn có chút bứt rứt: "Không cần miễn cưỡng đâu, tôi..."

Hoàng Lập Thành ngắt lời cô: "Chuyện của em anh không thấy miễn cưỡng... Chẳng qua là, thủ tục nuôi dưỡng một đứa trẻ không phải là chuyện dễ làm, cần mất một chút thời gian, em không ngại chứ?"

"Không sao, anh đồng ý giúp là tôi cảm kích lắm rồi."

Trương Uyển Giao không ngờ Hoàng Lập Thành lại dễ tính như vậy.

Cô biết, nếu là chuyện Hoàng Lập Thành không muốn làm thì dù Vũ Băng Tâm có ép buộc đến cỡ nào cũng chỉ là công cốc, vậy nên chuyện làm thủ tục nhận nuôi Tiểu Vũ Tử cần anh phải thật lòng chủ động giúp đỡ mới được.

Mọi chuyện đã xong, người vui nhất chính là Vũ Băng Tâm, bà lập tức gọi Hoàng Lập Thành cùng ngồi xuống.

"Dì Bảy nhờ mẹ đưa cơm trưa đến, hai đứa cùng ngồi xuống ăn đi, không ăn hết thì không được đi đâu hết."



Trương Uyển Giao và Hoàng Lập Thành ngồi hai bên, ở giữa là Vũ Băng Tâm đang dồn hết sức để ám chỉ Hoàng Lập Thành gắp thức ăn cho Trương Uyển Giao, như chưa hề xuất hiện việc ly hôn vậy, nhưng bầu không khí vẫn rất lúng túng.

Cuối cùng người không chịu nổi đầu tiên là Hoàng Lập Thành, anh gác đũa: "Mẹ à, chiều nay mẹ không bận gì sao?"

Vẻ nhiệt tình trên mặt Vũ Băng Tâm chợt ngưng lại, như nghĩ đến việc gì: "Đúng rồi, mẹ còn có việc, hai đứa cứ ăn đi nhé."

Lúc sắp đi, bà quay lại liếc Hoàng Lập Thành một cái, ý muốn nói "Thằng nhóc con thối này, cuối cùng hiểu được lòng mẹ".

Trong phòng làm việc giờ chỉ còn Trương Uyển Giao và Hoàng Lập Thành.

Trên bàn ăn là hai món mặn một món canh, Trương Uyển Giao cúi đầu lặng lẽ gắp bỏ ớt xanh khỏi đĩa thịt băm.

Những thứ mà Hoàng Lập Thành không ăn có rất nhiều, ví dụ như ớt xanh trong thịt băm xào ớt xanh, hay cà chua trong trứng chiên cà chua, mà Trương Uyển Giao đã hình thành thói quen gắp những thứ mà Hoàng Lập Thành không ăn lúc ăn cơm rồi.

Lựa một hồi, cô mới nhận ra hành động của mình không hợp lẽ, đành phải tự lừa mình dối người, đổ hết những miếng ớt xanh nọ vào bát mình.

Hoàng Lập Thành hỏi: "Em thích ăn ớt xanh à?"

Trương Uyển Giao ấp úng: "Ừ, dạo này lại thấy ăn ngon."

Hoàng Lập Thành như có điều gì suy nghĩ, nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó gắp mấy miếng ớt xanh từ đĩa ra, thả vào bát của cô.

"Anh làm gì thế?"

"Không phải em thích ăn ớt xanh sao?" Hoàng Lập Thành thản nhiên nhìn cô: "Trùng hợp là anh thích ăn thịt băm."

Ai mà không thích ăn thịt băm chứ?

Trong lòng Trương Uyển Giao như muốn bùng cháy.

Đây chính là gậy ông đập lưng ông rồi!

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn phân nửa số ớt xanh còn lại được Hoàng Lập Thành thả vào bát cơm của mình, còn anh thì ung dung ăn thịt băm, Trương Uyển Giao giận nghiến răng.

Hoàng Lập Thành nói: "Chuyện nhận nuôi một đứa bé ấy, em có cân nhắc thêm nữa không? Một mình em nuôi con thì sẽ cực khổ hơn, chưa chắc em đã đủ sức khỏe."

"Còn Dì Bảy nữa mà, tôi quen có Quốc Anh ở nhà rồi, rất vui vẻ."

"Trước kia không nghe em nói em thích trẻ con bao giờ."

"Có thích hay không anh cũng có hỏi bao giờ đâu." Trương Uyển Giao cúi đầu, che giấu đi sự mất mát trong đôi mắt, cố nói với giọng bình thản: "Nhưng tôi lại biết, anh không thích trẻ con.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.