Vài ngày sau Mộng Khiết vẫn không thấy Nikolai Mikhailov đi học. Mặc dù cô không thích hành động buổi tối hôm đó của anh nhưng cô đã coi anh là một người bạn rất thân nên vẫn bỏ qua được. Vậy mà đến tận bây giờ vẫn không chịu đi học để gặp mặt cô.
Mộng Khiết đành phải đi đến phòng Hiệu trưởng để hỏi.
- Em chào thầy.
- Ừ, Mộng Khiết hả. Vào ngồi đi. Có chuyện gì không?
- Ừm, dạ dạo này em thấy Nikon không đi học đấy ạ. Không biết cậu ấy có nói gì với thầy không ạ?
- À, em ấy có nói là bận công việc. Vẫn không ảnh hưởng nhiều đến việc học tập với lại em ấy trước khi xin nghỉ đồng thời đã thi qua các môn thi để xét điểm rồi nên Nhà trường đã đồng ý cho em ấy nghỉ.
- Vâng ạ, vậy thôi em xin phép về lớp trước ạ.
Mộng Khiết ỉu xìu quay về lớp học. Cô không hiểu sao lại cảm thấy buồn. Thật giống như lúc tiễn Băng đi du học. Chả nhẽ lại mất thêm một người bạn nữa sao? Hơn nữa tự dưng nhắc đến Băng làm cô lại nghĩ đến cô bạn của mình đang làm gì. Thật là không hiểu nổi, đã được hơn một năm rồi không chịu liên lạc với cô thêm lần nào hết. Cô có hỏi nhà trường bên đó thì họ lại nói cô vẫn đang đi học bình thường. Ấy vậy mà lại quên mất cô. Bây giờ mà để mất thêm Nikolai Mikhailov nữa chắc cô chả muốn kết bạn thêm với ai.
Đến buổi chiều, Mộng Khiết ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-duoi-giao-su-lanh-lung/2799289/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.