Lục Dĩ Trạch hơi dùng sức giữ mặt cô, càng dùng sức hôn cô nhiều hơn. Còn mãnh liệt hơn trước, trong nụ hôn còn biểu thị sự bất mãn của anh.
Cũng từ nụ hôn này, lần đầu tiên Doãn Sắt cảm nhận được sự mạnh mẽ, cố chấp của Lục Dĩ Trạch.
Ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót đập sàn nhà ‘cộp, cộp’, Doãn Sắt sợ bị phát hiện cả người phát run, muốn dùng sức đẩy Lục Dĩ Trạch ra.
Lục Dĩ Trạch ngoảnh mặt làm ngơ, cũng đã nhận ra sự kháng cự của Doãn Sắt, giữ chặt bả vai cô, tay lại tăng thêm lực.
Anh vẫn tiếp tục hôn, để tránh cho Doãn Sắt chạy trốn, ấn chặt cô lên trên cửa.
Tiếng giày cao gót ngày càng gần, rồi sau đó dừng lại.
Doãn Sắt nín thinh không nói, vừa căng thẳng vừa chịu đựng.
Cuối cùng Lục Dĩ Trạch cũng buông cô ra, ôm cô vào trong ngực thật chặt, giọng nói có chút run rẩy nhưng mà vẫn nói hoàn chỉnh một câu: "Sắt Sắt, quen anh đi."
Mấy chữ cuối này nói ra cũng không có một chút văn vẻ nào, cứ dùng một loại giọng điệu như mệnh lệnh nói ra với cô gái đứng trước mặt này.
Tiếng giày cao gót ngoài cửa vốn đã dừng lại lại vang lên một lần nữa, âm thanh dần dần nhỏ đi rồi không nghe thấy nữa.
Doãn Sắt bị anh ôm thật chặt, tựa vào lồng ngực anh, cũng có thể nghe được nhịp tim Lục Dĩ Trạch đang đập rất nhanh.
Cô nói không ra lời, bởi vì chính trái tim cô cũng đang đập thình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-duoi-den-cung/1908787/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.