Trí được đặt trên băng ca đưa vào phòng cấp cứu. Sau khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng sập lại, tôi mới ngã khuỵu xuống đất. Tay đưa lên lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi.
Tay tôi run cầm cập lấy điện thoại của chị y tá. Bấm số gọi đến cho cô, đầu bên kia bắt máy rất nhanh, giọng cô có chút lo lắng.
" Alo? "
" Cô Thu là con, Linh đây. Anh Trí bị tai nạn xe rồi cô ạ, bọn con đang ở bệnh viện XXX... "
/Tôi cũng không quan tâm đến cô sẽ trả lời ra sao, vội tắt máy. Gọi điện cho ông ngoại, ông cũng lo lắng như cô Thu, cứ mực hỏi tới tấp.
" Con ở nhà bạn, mai con sẽ về "
" Con nhớ cẩn thận nha Mít, cứ làm ông lo mãi "
" Dạ, con biết rồi mà "
Ông ngoại cũng cảm nhận được điều gì đó khác thường trong giọng điệu thản nhiên của Linh.
Gia đình Trí đến nơi, họ liền chạy nhanh đến khu vực cấp cứu. Chỉ nhìn thấy hành lang vắng tanh. Và Linh đang ngồi một mình ở góc tường, chiếc váy trắng rách rưới đẫm máu, cùng đôi mắt đờ đẫn.
" Linh!!! "
Chị Ngọc chạy ngay đến, vẻ mặt hốt hoảng. Cố lay tôi.
"Em và Trí bị sao thế?! "
Đối diện với khuôn mặt đỏ hoe của cô Thu khi đang khóc, và đôi mắt lo lắng của thầy Minh. Tôi bỗng chốc thu mình lại, không dám nhìn họ.
" Đêu là tại em, nếu em không gọi cho anh Trí thì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-duoi-con-trai-thay-chu-nhiem-la-trai-nghiem-gi/2867857/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.