Người còn chưa tới, Dung Nham đã gọiđiện tới lãnh đạo trực tiếp của đồn cảnh sát. Cho nên sau khi Lý ViNhiên và Tần Tống bị tóm vào đồn, cũng không bị làm khó, chỉ là bị giamvào một phòng thẩm vấn.
Saukhi yên tĩnh, men say của Tần Tống dâng lên, nằm bò lên bàn, nghiêng mặt vào bên trong, vẫn không nhúc nhích. Lý Vi Nhiên ngồi trên ghế đối diện anh, cổ tay vận động bị trẹo đau, cau mày thỉnh thoảng liếc nhìn anh.
Hai người đã lâu không nói chuyện. Lý Vi Nhiên nghiền ngẫm một hồi, giờ chân đá bàn, “Có bị thương không?”
Tần Tống không ngẩng đầu lên, giọng nói lè nhè: “Ừm.”
LýVi Nhiên nghe thấy câu trả lời của anh, đứng dậy lướt qua mặt bàn đẩyđầu anh. Tay Tần Tống mệt mỏi vung lên, nhẹ nhàng đánh lên cánh tay củaLý Vi Nhiên, “Anh làm trái tim tôi bị thương rồi. Lý Vi Nhiên.”
Anh nói xong ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy sũng nước, nhìn Lý Vi Nhiên, trái tim đau đớn như là bị ai bấu vào.
“Đừng giở trò này với anh.” Lý Vi Nhiên suy sụp trượt xuống, ủ rũ ngồi trênghế, hít một hơi thật sâu, nhìn Tần Tống gằn từng chữ: “Tiểu Lục, anh có thương em hơn nữa, cũng sẽ không nhường Tang Tang cho em. Việc nàykhông giống hồi bé chúng ta chơi đùa, em muốn cầm súng gỗ, anh cho emcầm. Tang Tang không thể nhường, anh cũng không muốn nhường.”
“Anh nói bậy!” Tần Tống bỗng nhiên nổi giận, vỗ bàn lớn tiếng quát lên: “Vốn dĩ là tôi quen cô ấy trước! Cô ấy phải là của tôi! Là anh cướp TangTang của tôi!”
LýVi Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-dong-tinh-yeu/1542849/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.