Sáng sớm Tần Tang đã lái xe về Tần trạch ở phía tây thành phố.
Mọi người ở Tần gia vẫn còn chưa thứcgiấc, những người làm đang quét lá rụng trong sân, mặt trời bình minhtỏa tia sáng ấm áp trong ngày thu man mát, chiếu lên cây cối dần tiêuđiều trong khoảng sân, chiếc bóng Tần Tang cô đơn trải dài trên cỏ. Cônắm chiếc áo gió thật chặt, mang theo bữa sáng cô cố ý mua trên đườngvào nhà. Nhà bếp đang chuẩn bị bữa sáng, cô đưa hộp cho họ, ra ngoàingồi chờ ở phòng khách.
Vương Di xuống nhà đầu tiên, mặc bộáo ngủ tơ tằm màu trắng thanh nhã, khoan thai lộng lẫy. Khuôn mặt chămsóc kỹ lưỡng có vài nếp nhăn. Tần Tang buông tạp chí trong tay xuống,đứng dậy chào hỏi bà.
“Đến rồi sao không gọi mẹ?” Vương Dicười kéo lấy tay cô, ngồi xuống một bên sô pha, “Con không có việc không đăng Tam Bảo điện*, lần trước qua đêm một hôm cũng không chịu, ba contrở về cứ trách mẹ mãi! Hôm nay về có việc gì vậy?
[无事不登三宝殿. Trong chùa chiền Phật giáo có lễ bái, cúng bái thần phật,.... không có việcgì không được đi lại la hét ầm ĩ ở đây. Về sau có nghĩa là không có việc thì sẽ không đến]
Tần Tang cười nhẹ, nói: “Con tốt nghiệpmột thời gian rồi. Tự đi phỏng vấn mấy công ty, lần trước con cũng nóivới ba rồi, ba không phản đối rõ ràng lắm. Mấy hôm trước, một công tythông báo cho con đi làm. Cho nên —— mẹ ơi, lát nữa mẹ nói tốt giúp connhé!” Cô quay về phía Vương Di ngồi bên người, giọng điệu hơi làm nũng.
Vương Di cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-dong-tinh-yeu/1542846/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.