“Nhiên Nhiên gọi Ninh Ninh xuống ăn sáng đi!” Mạnh Đình bận bịu trong chiếc tạp dề, luống cuống chuẩn bị bữa sáng cho hai mẹ con.
Cả nhà ba người dọn về sống chung cũng đã hơn hai tháng. Đến hôm nay, tình trạng sức khỏe của hắn đã bình phục, nên chủ động thức sớm nấu ăn.
Mấy tháng nay tay chân không vận động nhiều, hắn cảm thấy mình sắp bị hóa đá rồi.
An Nhiên nghe vậy thì đứng bên dưới nhà, gọi vọng lên lầu:
“Nhiên Nhiên, Ninh Ninh ăn.”
“Mẹ đến đây, không cần gọi nữa.” An Ninh từ bên trên bước xuống, có lẽ vừa mới vệ sinh cá nhân xong.
“Ninh Ninh hư, thức trễ quá nha. Phạt em sáng nay rửa chén.”
An Ninh ngồi xuống nựng má An Nhiên, nghe hắn “chỉ trích” mình mà nực cười, đứng dậy chống hông mắng:
“Cái tên Đình Đình đáng chết, tôi dậy trễ là do ai hả?”
“Anh không biết, anh đi… đi lấy chén dọn đồ ăn cho hai mẹ con nhé!” Hắn giả ngơ, đánh sang chuyện khác. Nhưng có vẻ An Ninh không muốn bỏ qua.
Cô bế An Nhiên ngồi vào bàn ăn, đi đến từ phía sau đánh vào cánh mông căng tròn của hắn. Mạnh Đình giật mình, quay lại.
“Ninh Ninh, ăn sáng nhé! Hì hì chuyện này tính sau nha.”
“Tính cái gì mà tính? Ai rửa chén, nói lại xem?”
“Anh rửa, anh rửa.”
“Xem như biết điều. Dọn đồ ăn lên đi.”
“Có ngay, đồ ăn sẽ có ngay thôi.”
Cuộc sống của gia đình Mạnh Đình dần cân bằng hơn. Kể từ khi hắn suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/them-thuong/3476546/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.