“An Ninh, lâu rồi không trò chuyện đàng hoàng. Nếu em chấp nhận cùng tôi đi ăn tối, tôi sẽ nhường khu đất đó lại. Chắc chắn em sẽ lập được công.”
“Vãn Mạnh Đình, định dùng tiền tài mua tôi sao?” Cô ngước nhìn hắn, tỏ ý chán ghét.
Vãn Mạnh Đình biết mình đã không khéo nói, nên đành sửa lời:
“Không, tôi chỉ là muốn cùng em ăn một bữa cơm.”
Ăn cơm sao? Trước đây chẳng phải đã từng ăn chung sao? Hắn ta không chán à?
“Tôi không muốn ăn cơm cùng anh, tránh ra!” Dứt lời An Ninh đẩy Vãn Mạnh Đình sang một bên. Khi lướt qua người hắn, hắn nhận ra được hơi thở có phần gấp gáp của cô.
An Ninh đi được mấy bước thì chóng mặt, va phải cạnh bàn, làm ngã mấy ly rượu. Cả một đám người tụ lại, có cả Mạnh Đình.
“Em có sao không?” Mạnh Đình hỏi
Cô khẽ lắc đầu, cố gắng bình tĩnh. Nhưng trong người cô thật sự có điểm bất thường.
“Cô bị sao vậy? Hay để tôi đưa cô về khách sạn trước?” Gã đồng nghiệp hỏi.
Trần Lập sợ không khí buổi tiệc lại bị phá vỡ, nên lập tức kêu gã ta đưa An Ninh về.
Mạnh Đình định ngăn cản, nhưng lại không tiện, đành gọi điện cho người theo dõi để ý kĩ.
Lúc An Ninh được gã đồng nghiệp đỡ lên xe chở về, Mạnh Đình nhận ra mặt cô có hơi đỏ. Nhưng rõ ràng, từ lúc đầu đến giờ hắn luôn quan sát cô, An Ninh chỉ uống mỗi một ly rượu, thật sự khó mà say đến mức đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/them-thuong/3476529/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.