“Mày nói gì?” Hắn hỏi.
An Ninh, anh xin lỗi! Tha thứ cho anh vì đã không giữ đúng lời hứa với em.
Mạnh Đàm hít một hơi thật sâu. Cậu nói:
“An Ninh đã bỏ đi nước ngoài, nhưng cụ thể nước nào thì em không biết. Việc em ấy bị xe tông em cũng chỉ dựa theo yêu cầu của em ấy… mà làm theo.”
Mạnh Đình nghe đến đây hai tay đã nắm chặt vào chăn đệm, tim đập nhanh đến mức không thể đếm đã có tổng cộng bao nhiêu lần va đập vào lòng ngực của hắn. Vãn Mạnh Đình lại một lần nữa nhìn vào em trai, đặt hết hi vọng, hỏi:
“Thật không? Thật không hả?”
Lời nói dần mất đi kiểm soát bởi sự mong đợi và niềm hi vọng. Mạnh Đình hét lên.
Cậu không để anh mình đợi lâu, nói tiếp:
“Thật! Em đã đưa cho cô ấy số tiền lớn. Cô ấy đã bỏ đi.”
Cậu đưa tin nhắn mình đã nhờ người dàn dựng nên cái chết của cô cho hắn xem để làm bằng chứng. Và cả số tiền mà cậu đã chuyển vào tài khoản của cô.
“Vậy tại sao lại không giữ cô ấy lại? Cô ấy mang thai con của mày kia mà?” Hắn khó hiểu, lập tức hỏi.
Nghe đến lời hắn, Mạnh Đàm chỉ biết cúi đầu, hổ thẹn nói:
“Em không thể cưới cô ấy, em không thể chịu nổi dư luận và áp lực của ba mẹ. Em… còn phải thừa kế.”
Không thể chấp nhận được!
Vãn Mạnh Đình đang nằm trên giường cũng phải tức giận đưa tay lên muốn kéo áo đấm cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/them-thuong/3476524/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.