Chương trước
Chương sau
“Nghe nói em muốn gặp tôi?”

Cơm tối hôm đó, người giúp việc mang lên cho An Ninh. Cô nhắn nhủ người nọ khi nào Mạnh Đình về thì nói cô muốn gặp hắn ta.

Nhưng tối hôm đó, Mạnh Đình đi uống rượu đến tận khuya mới về. Về đến nhà cả người đã nồng nặc mùi rượu, đôi mắt lờ đờ trông không tỉnh táo lắm.

Hắn mở cửa bước vào, hỏi một câu. An Ninh khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp:

“Phải, tôi muốn gặp anh.”

Cô vừa nói xong, hắn đến đè An Ninh xuống, bóp cổ cô.

“Hiện giờ tôi chỉ muốn giết em.”

Mùi rượu trên người hắn khiến An Ninh như muốn ngạt thở. Nhưng nhiêu đó thì chẳng nhằm nhò gì so với cái cổ đang bị bóp kia. Vừa đau vừa khó thở, cảm giác cái chết đang đến gần, An Ninh liên tục quơ quào, đập tay vào lưng hắn, miệng phát ra những âm thanh khó nghe.

Thấy cô đang có dấu hiệu không thể thở được, hắn buông ra.

Vừa được giải thoát, cô ho sặc sụa, nước mắt tự khắc tuôn ra. An Ninh lau vội. Vừa ngước mặt lên, cô thoáng giật mình bởi ánh mắt nguy hiểm của hắn đang nhìn chằm chằm mình.

“Tôi rất muốn đánh em, nhưng tôi lại không muốn làm.” Hắn nhỏ giọng, như đang tự nói với chính bản thân mình. Dường như trong đôi mắt của hắn còn chứa cả tức giận và thất vọng.

Cô hiểu chứ, hắn đang hận cô.

Vậy thì đến đây, đến mà trả thù tôi đi.

An Ninh cúi đầu, thấp vọng nói:

“Tôi biết mình có lỗi. Anh muốn hành hạ, muốn trừng phạt tôi thế nào cứ thoải mái. Tôi chấp nhận.”

Thừa nhận rồi sao? Giỏi lắm, em thật khiến tôi thất vọng.

Tất cả những cảm xúc tiêu cực lúc này chỉ khiến Mạnh Đình không nói nên lời mà nhìn chằm chằm vào An Ninh. Dường như im lặng còn đáng sợ hơn tất cả. An Ninh nói tiếp:

“Anh cứ thoải mái, tôi không kháng cự.”

Không kháng cự sao?

“Tạ Nhan chắc phải dạy em tốt lắm. Ngày trước lên giường với tôi luôn chống đối, cậu ta dạy em vài hôm thì ngoan ra rồi đấy.” Im lặng một lúc, hắn ném cái điều khiển máy lạnh kế bên xuống nền vỡ nát.

“Chết tiệt, nó chơi em mấy lần rồi hả?”

“Không có!” Cô thanh minh.

“Không có? Vậy tại sao lại đòi quay về với nó, hả? Tôi không ngờ em lại đĩ thõa như vậy đấy.” Hắn không tiếc lời, mắng mỏ An Ninh.

Sức chịu đựng của cô đã lên đến một tầm cao mới. Giờ đây những lời nhục mạ đó, cô sẽ nuốt vào lòng. Nghe được một lần sẽ nghe được nhiều lần, rất nhanh thôi sẽ không cần sợ nữa.

“Không có, tôi không có cùng anh ta lên giường. Hãy tin tôi.”

“Vậy chứng minh đi.” Hắn lạnh lùng ra lệnh.

Cô không biết mình phải chứng minh như thế nào đây.

“Không chứng minh được?” Thấy cô lúng túng, hắn hỏi.

“Tôi không biết… phải làm thế nào.”

“Cởi quần áo.” Hắn ra lệnh.

Cái này không mới lạ, An Ninh làm nhiều lần trước mặt hắn rồi. Không do dự, cô cởi sạch tất cả. Xong rồi, cô đứng trước mặt hắn, im lặng chờ đợi.

Hắn lại tiếp tục hỏi:

“Cô gặp Tạ Nhan khi nào?”

“Hai người trước.” An Ninh trả lời.

Hắn liếc nhìn cô, tỏ vẻ nghi ngờ, hỏi lại:

“Đó là sự thật?”

“Là sự thật.”

An Ninh vừa dứt lời, hắn đè cô lên giường, đưa ngón tay vào vùng nhạy cảm của An Ninh, kiểm tra. Không những vậy còn nhìn vào, bên trong vẫn bình thường, chẳng có dấu hiệu sưng hay gì cả.

Thật ra cũng đã qua hai ngày, kiểm tra này cũng để hắn yên tâm mà thôi. Nhưng để suy nghĩ lại, Tạ Nhan thích có những thứ Mạnh Đình từng sử dụng nhưng lại sở hữu nó để rồi phá hủy nó. Thực chất, gả chưa bao giờ muốn xài lại thứ mà Mạnh Đình từng bỏ đi.

“Tôi chưa từng làm chuyện đó với ai, ngoài anh.” An Ninh khẳng định lại sự thật mà mình đang thể hiện.

Mạnh Đình đứng dậy, buông cô ra. An Ninh không dừng lại ở đó mà bám theo hắn. Từ phía sau, ôm eo Mạnh Đình, áp sát mặt vào lưng hắn.

Mạnh Đình đứng yên một chỗ, cảm nhận hơi ấm của một người phụ nữ. Giữa bọn họ giờ đây là im lặng, không có tiếng nói nào xuất hiện.

An Ninh cảm thấy mình… quá trơ trẽn.

Cô đưa tay, dần dần sờ loạn trên cơ thể Mạnh Đình. Cô cảm nhận được cơ thể hắn đang nóng dần, nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy được gì ngoài cái đứng yên.

Đứng cùng một phía, chẳng ai thấy mặt ai. Nhưng dễ dàng đoán được, cả hai đều không ai dễ chịu. Mạnh Đình vẫn luôn là người làm chủ căn phòng này, hắn nói:

“Thủ đoạn này quá cũ, tôi gặp nhiều rồi.”

Biết mình đã bị lật tẩy, An Ninh thả tay ra định buông. Thế quái nào, Mạnh Đình nắm tay cô lại, buộc cô ôm hắn.

“Nói!” Một từ đơn giản, nhưng An Ninh hiểu. Cô nói:

“Tôi có thể quay trở về phục vụ cho anh. Có thể nào cho tôi vay tiền không? Xin anh!”

“Nếu tôi nói muốn cô phải phục vụ cho tôi, nhưng không muốn cho vay thì sao?”

“Tôi thật sự, thật sự rất cần số tiền đó. Tôi cầu xin anh!” Đôi mắt An Ninh đã dần đỏ, giọng nói càng lúc càng tuyệt vọng.

Nhưng người phía trước không thấy điều đó. Hắn chỉ cảm nhận được một người con gái rẻ mạt với những đồng tiền quá mức dơ bẩn. Lợi dụng hắn hết lần này đến lần khác còn dám mở miệng vay tiền sao?

“Được tôi sẽ cho cô vay.”

“Thật sao?”

“Quỳ xuống, cầu xin tôi. Tôi sẽ cho cô vay.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.