Chương trước
Chương sau
Dứt lời, An Ninh đã ngã trọn trong vòng tay của Mạnh Đình.

Hắn quay sang, đầu óc bấn loạn vì nhìn thấy cô rơi vào tình trạng mất đi ý thức. Mạnh Đình lập tức ôm cô lên, định chạy đi. Nhưng đi được quá hai bước thì Tạ Nhan chặn lại, quát:

“Người của tôi, anh không có quyền mang đi.”

“Tránh ra.” Mạnh Đình bất kiên nhẫn.

Tạ Nhan không tránh, đứng chắn đường không cho Mạnh Đình đưa An Ninh đi. Trong lòng hắn đã nóng đến không thể chịu được, cả da đầu dường như đang phản kháng lại sự khó chịu đó. Hắn không quan tâm tất ánh nhìn xung quanh, ngay cả vật cản đường là Tạ Nhan cũng không để vào trong mắt. Hắn tiến lên, đẩy Tạ Nhan sang một bên, ôm An Ninh vào trong xe, chở về nhà.

Hắn cũng muốn chở cô đến bệnh viện, nhưng khi bước ra tay An Ninh có bám vào người hắn, chứng tỏ cô chỉ tạm thời mất ý thức. Có thể do bệnh tụt đường huyết gây ra. Trên đường trở về, hắn gọi cho bác sĩ riêng đến chờ sẵn ở nhà. Chỉ cần An Ninh về đến sẽ có người chờ sẵn để chữa trị.

“Tôi thật sự muốn giết chết em đấy.”

Chỉ cần nhớ lại chuyện vừa diễn ra hắn lại muốn nổi điên. An Ninh ngu ngốc như vậy, rời xa hắn lại càng ngu ngốc hơn.

Tức là vậy, nhưng trên suốt đường trở về hắn luôn không rời mắt khỏi An Ninh. Chứng kiến từng hành động, cái chớp mắt của An Ninh.

“Sao rồi, ổn không?” Thấy An Ninh xoay người, hắn lo lắng hỏi.

Không chỉ nhăn mặt, co người không trả lời.

Im lặng, im lặng, chết tiệt.

“Cậu chạy nhanh một chút.” Hắn quay sang nói với tài xế của mình.

Rất nhanh sau đó, xe đã đổ trước cửa nhà. An Ninh được hắn ôm vào trong nhà. Bên trong đã có bác sĩ đợi sẵn. Theo như thăm khám thì cô bị tụt đường huyết và kiệt sức, không đáng lo ngại nếu như uống thuốc và ăn uống đầy đủ.

Đúng như vậy, Mạnh Đình sai người nấu cháo, cô ăn xong rồi lại uống thuốc. Mạnh Đình kêu người mang An Ninh vào một phòng dành cho khách, để cô nghỉ ngơi.

Trong suốt quá trình đó, Mạnh Đình rất ít xuất hiện bên cô. Bởi vì hắn đang bận suy nghĩ về những lời Tạ Nhan nói.

Là hắn đang ghen sao?

Ghen vì một con điếm chỉ cần bỏ tiền là có thể mua sao?

Nực cười. Hắn chỉ là chưa chơi đủ nên mới luyến tiếc một chút. Nhưng thứ hắn tức giận nhất vẫn không phải chuyện này.

Mà chuyện hắn để bụng chính là món đồ chơi của mình lại bị kẻ khác chiếm trọn không biết đã bao nhiêu ngày. Hắn rất không vui. Nhưng hiện tại An Ninh đang yếu, hắn cũng chẳng còn sức lực nào để tìm cô tính sổ. Chi bằng đợi tới sáng, cho An Ninh tỉnh dậy.



“Ha ha ha ha… Vãn Mạnh Đình sau khi đọc được tin này chắc sẽ sốc lắm đây. Mẹ nó, vì một con điếm mà không quan tâm đến cả danh dự, sĩ diện, thằng này ngu như bò ấy, không hiểu thế nào lại có thể lên làm chủ tịch.”

Vẫn là giọng cười nham hiểm đó, Tạ Nhan vừa phì phèo khói thuốc, vừa chửi.

“Anh yên tâm, trong đêm nay bài viết này sẽ được đưa lên khắp các mặt báo.”

“Tốt lắm! Phải đưa hình thật rõ vào cho tôi.”

“Tôi hiểu rồi. Trông hai người họ đúng như trong phim, anh hùng cứu mĩ nhân đồ đó.” Tên nọ nói.

“Vãn Mạnh Đình xưa nay kín tiếng, hôm nay cho hắn ta lên báo trong nhân vật anh hùng, chắc hắn phải đội ơn tôi lắm.”

Từ lúc hắn từ cờ nghe được cuộc đối thoại của An Ninh, hắn đã nảy ra ý nghĩ này trong đầu rồi. Không ngờ khi làm, mọi thứ lại sảng khoái như vậy. Từ khi trở về đến giờ cũng đã mấy tiếng đồng hồ nhưng miệng hắn vẫn không ngụm lại được.

Bất giác, anh mắt Tạ Nhan trở nên sâu hung hiểm, hắn nói:

“Từ lúc gặp hắn dẫn theo cô ta đến nhà hàng tôi đã nghi ngờ rồi. Trước nay Vãn Mạnh Đình chưa bao giờ để loại phụ nữ đó thân mật như vậy, kể cả có đẹp đến mức nào. Lại còn đưa về làm thư kí nữa chứ, ngu bỏ xừ. Nhưng để chắc chắn hơn thì phải đợi tôi nhìn đến cảnh hắn ta cứu con nhỏ đó ở bữa tiệc hôm đó. Và cả việc đuổi con nhỏ nhân viên hôm nọ. Vãn Mạnh Đình được dạy dỗ đủ thứ nhưng lại quên dạy nó đừng mê gái. Ha ha. Mẹ nó, ngu ngục.”

Cũng từ những phát hiện đó, Tạ Nhan đã nghĩ ra cách dẫn An Ninh đến để khích bác Mạnh Đình, sau đó thuê người chụp ảnh lại, tung lên các trang tin điện tử, báo lá cải. Sâu xa hơn nữa, rắc rối này có thể ảnh hưởng đến công việc của Mạnh Đình và cả gia đình của hắn bên nước ngoài. Nước đi này của Tạ Nhan vô cùng thâm hiểm. Nhưng chỉ cần Mạnh Đình không lưu tâm đến An Ninh, thì kế hoạch này cũng sẽ chẳng bao giờ thành sự thật.

Sáng hôm sau, Mạnh Đình mở điện thoại lên thì phát hiện hình ảnh của mình xuất hiện khắp mọi mặt trận. Tin tức:

“Chủ tịch tập đoàn lớn - Vãn Mạnh Đình bao nuôi gái trẻ.”

“Chủ tịch Vãn Mạnh Đình - đứng đầu top những tập đoàn lớn trong nước có quan hệ tình cảm với gái làng chơi.”

Đọc qua mấy dòng tin và xem mấy tấm ảnh hắn ôm An Ninh vào lòng mà Mạnh Đình tức muốn phát điên.

Lập tức, hắn chạy đến phòng của An Ninh, xông cửa vào, tức giận kéo cô dậy.

“Em và thằng khốn đó bày mưu hại tôi có phải không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.