Có một số chuyện em không hề biết, rằng anh đã sống hai đời, nhưng lại chỉ yêu duy nhất một người con gái.
...
Thiên Nguyệt ngồi trong phòng bệnh, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ánh sáng của mùa thu mang một màu vàng nhẹ thấm đậm hương vị của quá khứ, xuyên qua cửa kính trong suốt, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt vì bệnh tật như muốn đắp lên cho cô gái một lớp sức sống hư ảo, chỉ riêng đôi mắt đen láy kia vẫn mang theo ngọn lửa khó tả mà sáng rực.
Ngoài kia hình như có cơn gió nhỏ lướt qua, khiến cây ngô đồng duy nhất của bệnh viện khẽ lay động, theo sự lung lay ấy, những chiếc lá cuối mùa cũng rơi xuống, nhìn từ xa tựa hồ như những trái tim đang biết bay.
Phát hiện tuyệt vời này không khỏi làm Thiên Nguyệt khẽ cười.
Tuy rằng bản thân cô không phải là mỹ nhân, thậm chí còn có thể xem là tầm thường, nhưng khi khóe miệng cô gái cong lên ý cười, dường như mang theo sức hút kì lạ, khiến người khác không thể rời mắt.
Lần đầu tiên Thiên Nguyệt được nghe lời khen như vậy là từ một cô hộ lý, mà không đợi cô nói gì, người ấy lúc này đứng bên cạnh cô đã trưng ra biểu cảm tiếc nuối khôn cùng.
"Bé Nguyệt, em nên cười nhiều một chút, chị nghĩ mình càng ngày càng mê em cười."
Thiên Nguyệt quay đầu lại, đưa đôi mắt sáng trong nhìn cô ấy, nụ cười trên cánh môi đã thu hồi lại từ lúc nào, cánh môi mang theo một màu tái nhợt. Mắt thấy người hộ lý trên tay cầm theo vài hộp lớn nhỏ, nhìn vỏ bên ngoài có thể mường tượng rằng đây là những hộp thuốc mới. Cô mím môi, một lúc sau liền nhẹ nhàng hỏi:
"Chị Đường, em tưởng mình không cần uống thuốc nữa?"
"Cái này?" - Nói đoạn hộ lý dơ tay, đem hộp thuốc lớn nhất ra trước mặt của Thiên Nguyệt. - "Đây là của người nhà em đem đến, chị kiểm tra bên ngoài rồi, chỉ là hộp C thông thường thôi, em cầm đi. Còn những hộp còn lại là thực phẩm chức năng. Chị nhớ em đã từng nói rằng không muốn gặp người nhà, cũng không muốn chị nhận đồ của họ. Nhưng bé Nguyệt à, dù sao thì còn nước còn tát, em định đến lúc gần ra đi cũng không gặp họ sao, nhìn ánh mắt chờ mong của người nhà của em mà chị cũng sốt ruột theo."
Nhận lấy hộp lớn từ tay của chị hộ lý, bàn tay gầy guộc vân vê từng đường nét xuất hiện trên bao bì, trong đầu vang lên câu hỏi nhỏ, người nhà của cô sao?
Ánh mắt sáng dường như ảm đạm hẳn, Thiên Nguyệt vốn dĩ đã trở thành cô nhi từ khi lên 8 tuổi, sau đó được người dì bên nhà ngoại nhận nuôi, những năm đầu họ đối xử với cô vô cùng tốt, tốt đến mức cô cứ ngỡ như mình vẫn là đứa trẻ may mắn nhất trần đời này.
Mãi cho đến khi cô đủ tuổi để suy nghĩ, đủ tuổi để nhìn nhận vấn đề, cô mới vỡ lẽ ra rằng, những người ấy thực chất chỉ đang yêu thương cái gia sản mà cha mẹ cô để lại, chờ một ngày cô chết đi, tất thảy sẽ thuộc về bọn họ. Thiên Nguyệt lại cười, nụ cười chua chát, chiếc hộp trong tay đã bị cô bóp méo từ bao giờ. Nhưng dường như cô không hề để ý, trong đầu cô lúc này vẫn chỉ vang vảng lên nụ cười châm biếm của người dì đã mang danh nuôi mình bao nhiêu năm tối qua vừa nói với cô rằng:
"Thiên Nguyệt, dù sao thì với bệnh tình của cháu cũng không thể sống thêm được mấy tháng, mà mấy tháng này còn phải chịu bệnh tật giày vò, gia đình dì cũng vì bệnh tình của cháu mà liên lụy ít nhiều, công ty của dượng cháu lại đang gặp khó khăn, chi bằng bây giờ cháu tự tử chết luôn có phải rất có lợi hay không?"
Ngưng một chút, người dì với khuôn mặt hiền từ khẽ xoa đầu cô, tựa như những ngày tháng xa xôi nào đó, vỗ về đem cô ôm vào lòng mà bảo rằng : "Sau này để dì chăm sóc con, dì sẽ là cha mẹ của con." - Nhưng giờ phút này những lời đường mật ngọt ngào ấy đã biến thành:
"Không bệnh tật làm cho đau đớn, cũng giúp dì đỡ rất nhiều khoản. Cháu xem đó, bao năm qua dì và dượng đối với cháu luôn tốt như vậy. Cháu cũng không thể thấy chết mà không cứu. Số tiền chữa trị cho cháu chi bằng đem cho dượng làm ăn, như vậy cháu cho dù có chết cũng để lại tiếng thơm muôn đời không phải sao?"
Trước khi đi còn không quên nhắc nhở: "Ngày mai dì sẽ mang hộp thuốc đến, cháu coi đó mà làm. Thiên Nguyệt, cháu phải nhớ, Tiểu Bảo vẫn cần phải lớn, mà cháu, lại không thể nuôi nấng nó thành người"
Tiểu Bảo chính là đứa em trai mười tuổi của cô. Ngày em ấy ra đời, chính là ngày mẹ mất, cha cũng vì muốn đến bệnh viện sớm hơn vài phút mà vượt tốc, xe đâm vào chiếc xe tải lớn, bỏ mạng tại chỗ. Mọi người đều nói em trai cô là đồ sao chổi, từ nhỏ dì đã tiêm nhiễm vào đầu cô rằng em trai cô chính là hung thủ gây chết cha mẹ. Nhưng cô biết, em ấy không làm gì cả, em ấy là tinh linh nhỏ bé mà mẹ dùng tính mạng để đổi lấy, em ấy không hề làm gì sai trái hết. Mặc cho những lời gièm pha dè bỉu, cô vẫn mong em ấy lớn lên hạnh phúc.
Có một chuyện mà người dì của cô nói rất đúng, cô không thể nuôi nấng nó thành người. Tuy rằng mười năm nay ở chung với dì, mọi tiền bạc họ chi cho cô và em trai đều đến từ số tiền mà cha mẹ cô để lại, nhưng có một chuyện cô không phủ nhận, họ đã có những thời điểm đối xử với cô và em trai thật tốt...
Nếu sau khi cô chết đi, em ấy thật sự sẽ được lớn lên trong bao bọc chứ?
Lần nữa nhìn xuống chiếc hộp, nó lúc này đã bị bóp méo nằm lọt thỏm trong lòng cô từ bao giờ. Mà chị Đường cũng đã rời đi từ khi nào. Mà thôi, chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa. Thở một hơi, cô đeo dép vào, đi xuống dưới, cô muốn tựa vào cây ngô đồng kia để hít thở bầu không khí trong lành này một lần cuối.
Chẳng biết cô ngủ thiếp đi từ lúc nào, cho đến khi cảm nhận được bàn tay mềm mại mát lạnh của đứa trẻ chạm vào mình, Thiên Nguyệt mới giật mình tỉnh dậy. Trước mặt cô là một cậu bé xa lạ, đôi mắt sáng trong nhìn cô chằm chằm, cánh môi nhỏ cất lên tiếng cười khanh khách:
"Chị gái xinh đẹp, chị sao lại ngủ ở đây vậy?"
Thiên Nguyệt lặng người đi trong giây lát, chẳng hiểu vì sao nhưng sống mũi cay cay, nước mắt bắt đầu đọng nơi khóe mi, cô nhẹ nhàng trả lời cậu bé xa lạ ấy: "Bởi vì nơi này đẹp quá, chị định ngắm mà lại ngủ quên lúc nào không hay."
Nói xong cô liền đứng lên, nở một nụ cười dịu dàng với đứa trẻ: "Cảm ơn em đã đánh thức chị dậy nhé, chị phải quay lại phòng bệnh rồi."
Nhìn bóng lưng cô biến mất sau lớp tường trắng xóa của bệnh viện, cậu bé lúc này mới thu hồi lại nụ cười hoạt bát, ánh mắt dường như mang theo tia đượm buồn, cậu bé quay lại nhìn sang thân cây to rất to gần đó, giọng nói non nớt cất lên lại có chút bi thương.
"Anh, chị ấy vì sao lại cạo trọc đầu? Chị ấy bệnh rất nặng sao? Chị ấy xinh đẹp như vậy..."
Từ sau gốc cây, một nam nhân với vóc dáng cao lớn, gương mặt góc cạnh rõ ràng, dường như được thừa hưởng những gì đẹp nhất của hai khu vực Á Âu, sống mũi cao thẳng, đôi mắt xanh dương trong vắt vẫn luôn nhìn theo bước chân của cô gái, thật lâu sau mới đáp lời cậu bé:
"Chị ấy sẽ không chết, anh sẽ không để chị ấy chết đi." - Phó Thành Dương cất tiếng, âm thanh trầm thấp từ tính, mang theo tia kiên định khó dời.
Có anh ở đây, cho dù là một tia hi vọng xa vời, anh cũng sẽ giữ chặt cho cô ấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]