Hoài Vân dường như nhận ra bản thân đã lỡ miệng nói ra, lập tức lấy tay che miệng lại, sau đó cười cười rồi nói với Thiên Nguyệt.
"Không sao không sao, giờ chưa phải thì sau này sẽ phải, cháu đã ăn gì chưa? Vì sao lại đi nắng như vậy? Có mệt lắm không? Nhà mẹ... à nhầm, nhà cô đang ăn trưa đấy, tại thằng Dương nó không chịu ăn nên đến giờ đồ ăn vẫn còn ấm lắm, cháu ăn cùng nha?"
Thiên Nguyệt thú thật bản thân đã đói đến lả người, trong túi cũng không mang theo tiền, thuận tiện nhà họ đến giờ cơm, cô tất nhiên sẽ không thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời như thế này rồi. Thiên Nguyệt lập tức gật đầu dạ không cần phải suy nghĩ nhiều.
Ngay khi cô vừa cầm đũa lên, Phó Thành Dương từ bên ngoài bước vào với bộ dạng có hơi... Nhếch nhác.
Nói thật thì cô còn chưa thấy ai nhếch nhác như thế này bao giờ trong đời. Tóc dày đẫm mồ hôi, trên trán cũng là một tầng mồ hôi mỏng, dường như bị đuổi khá lâu mà Phó Thành Dương phải chuyển qua thở bằng miệng để có thể nhanh chóng cung cấp lại dưỡng khí cho cơ thể.
Ở đằng sau, cha của hắn, Phó Chu cũng không kém là bao, Hoài Vân chỉ có thể thả cuộc trò chuyện với con dâu nhỏ tương lai để chạy ra trách mắng ông một hồi.
"Già cái đầu rồi còn chạy đua với thanh niên, ông định đem tôi ra bán kiếm tiền mua thuốc tăng lực à?"
"Bà xã, con trai em không tốt sao lại mắng anh?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/them-mot-lan-yeu-2/2934435/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.