Ngải Hành mất gần hai mươi phút mới tìm được đường lên tầng cao nhất.
Hệ thống an ninh của khách sạn X rất nghiêm ngặt, ngay cả một thám tử hàng đầu như Ngải Hành cũng phải tập trung cao độ mới tránh được những camera giám sát dày đặc, vượt qua các chốt an ninh nghiêm ngặt, cuối cùng lặng lẽ lẻn vào tầng VIP chưa từng có người lạ đặt chân đến.
Khách sạn X, tầng cao nhất, phòng giặt là.
Hai Omega cấp thấp vừa dọn dẹp xong đang tán gẫu. Ngải Hành nằm sấp trong ống thông gió trên đầu họ, mặt đầy mồ hôi.
Anh ta đang bận rộn làm nhiều việc cùng lúc, vừa tường thuật trực tiếp những gì mình nhìn thấy và nghe thấy cho Thịnh Thiếu Du, vừa tập trung nghe máy nghe lén đã đặt ở quầy lễ tân của khách sạn, đồng thời còn phải tìm một lối thoát kín kẽ không bị phát hiện trên tầng cao nhất được bảo vệ nghiêm ngặt này.
Ngải Hành bận rộn nhưng lại rất quen và không thấy khổ sở. Nhân lúc Thịnh Thiếu Du im lặng, anh ta thậm chí còn có thời gian nghe nội dung cuộc trò chuyện của hai nhân viên vệ sinh Omega bên dưới.
Nhưng vừa nghe được hai câu, vẻ mặt Ngải Hành đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Này này, chị đã gặp Omega ở phòng 9901 chưa?"
"Người đẹp có mùi hoa lan đó hả?"
"Đúng vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn kia thật sự rất xinh đẹp! Hai~, thật đáng tiếc..."
"Đáng tiếc gì?"
"Đáng tiếc sắp bị mấy tên Alpha thô lỗ làm hỏng rồi." Omega đang nói lộ ra biểu cảm thần bí, nhưng giọng nói không hề nhỏ đi: "Em nghe Tiểu Trương trực ca đêm nói, mấy hôm trước đóa hoa lan chuyên tiếp đón Alpha cấp cao đó toàn thân đầy máu bị người ta bế ra ngoài!"
"Thật hay giả vậy? Ngày cậu ta mới đến, em đã nhìn thấy từ xa! Tuy không nhìn rõ mặt, nhưng Omega được một đám Alpha cấp S, cấp A vây quanh, chắc chắn không xấu được!"
"Không chỉ không xấu mà còn đẹp như tiên!" Omega nữ lớn tuổi hơn dựa vào tủ nở nụ cười mờ ám: "Có khuôn mặt lạnh lùng cấm dục mà vẫn bị đối xử như vậy. Nếu em là Alpha, cậu ta vừa khóc, em chắc chắn cái gì cũng cho cậu ta."
Omega khinh thường bĩu môi: "Quyến rũ như vậy, tối qua bị xếp lịch một chọi tám cũng đáng đời."
"Một chọi tám?" Omega trẻ tuổi hơn là người mới, ngơ ngác hỏi: "Một chọi tám là gì?"
"Em chưa nghe nói bao giờ sao?" Omega lớn tuổi ngạo mạn liếc nhìn đàn em vô tri: "Tầng này là nơi tập đoàn X chuyên dùng để tiếp đón khách VIP. Nhưng những nhân vật "có tiền có quyền" đó có gì mà chưa từng chơi qua? Đã đến đây rồi, đương nhiên muốn tìm thứ gì đó mới mẻ hơn để chơi. Đối với Alpha đầy hoang dã, còn gì kích thích hơn một màn làm tình tập thể dã man và thô bạo chứ?"
"Hơn nữa, với vẻ ngoài của người tiếp khách ở phòng 9901, chắc chắn số người thèm muốn cậu ta rất nhiều, nếu xếp hàng từng người, chẳng phải phải đợi đến tết luôn sao? Vì vậy, để rút ngắn thời gian, việc tám chơi một cũng là điều dễ hiểu. Nhiều khách quen ở đây đều là bạn cũ, việc cùng nhau tổ chức cuộc vui thác loạn là chuyện thường tình, dù sao thì việc chơi chung một Omega cũng là một hình thức hợp tác, như vậy mới thể hiện được sự thân thiết chứ!"
Omega trẻ tuổi mở to mắt kinh ngạc: "Ý chị là, một chọi tám nghĩa là..." Mặt Omega đỏ bừng, lắp bắp không nói nên lời: "Ý chị là, cậu ta bị... bị..."
Ngải Hành: !!!???
Thịnh Thiếu Du: !!!!
"Ngải Hành."
"Hả?"
"Đưa cậu ấy ra ngoài."
Rè rè—
"Cái... cái gì?" Tầng này bị nhiễu sóng, Ngải Hành giật mình vì tiếng rè rè trong tai, khó chịu chỉnh lại tai nghe, mới nghe rõ giọng nói của ông chủ.
Đầu dây bên kia, Thịnh Thiếu Du gần như sụp đổ khàn giọng nói: "Lập tức đưa Omega mà bọn họ đang nói đó ra ngoài! Đưa về bên cạnh tôi!"
"Thịnh tổng!" Ngải Hành hạ thấp giọng nói nhanh: "Thính giác của tôi rất bình thường, bây giờ anh nói to quá, tôi sắp điếc rồi."
"Đưa cậu ấy về!" Thịnh Thiếu Du không biết mình đã dùng âm lượng như thế nào, khi hoàn hồn lại, mặt bàn bên cạnh đã trống không. Đồ trang trí, tài liệu, hộp đựng bút nằm rải rác khắp sàn.
Anh lắc lắc bàn tay bị tê vì tác động lên mặt bàn gỗ, nắm chặt áo sơ mi trước ngực, vò nát chất liệu cứng cáp. Mu bàn tay không biết bị vật sắc nhọn nào cứa vào, sưng lên thấy rõ, chảy rất nhiều máu.
Nhưng vết thương ngoài da này đối với Thịnh Thiếu Du đang quặn thắt tim chẳng là gì. Đầu óc anh rối như tơ vò, nhanh chóng suy nghĩ về tình hình hiện tại.
Trước đó, X Holdings đã công khai tuyên bố sẽ tìm kiếm đối tác ở Giang Hộ để hợp tác xây dựng nhà máy trung tâm, nghiên cứu và sản xuất các sản phẩm mới liên quan đến pheromone trong nước.
Thịnh Thiếu Du biết Thẩm Văn Lãng chắc chắn cũng giống như anh,muốn giành miếng bánh này. Nhưng anh không ngờ, tên súc sinh đáng lẽ phải bị xe tông chết đó lại đem Hoa Vịnh tặng cho X Holdings.
Hắn dựa vào cái gì? Đó là Omega mỏng manh mà Thịnh Thiếu Du còn không nỡ chạm vào! Thẩm Văn Lãng muốn hợp tác với X Holdings, tại sao lại dùng Omega của Thịnh Thiếu Du anh để đổi lấy!
Thịnh Thiếu Du cắn khớp ngón tay, vô thức đi đi lại lại trong văn phòng rộng lớn. - Hôm đó ra tay vẫn còn quá nhẹ! Đáng lẽ phải giết hắn! Đáng lẽ phải lột da sói của Thẩm Văn Lãng! Chặt đầu hắn ném ra đường thị chúng!
Nơi Hoa Vịnh đang ở là tầng cao nhất của khách sạn X Holdings.
Khách sạn này cũng rất nổi tiếng trong giới của Thịnh Thiếu Du. Đó là nơi mà những người đứng đầu trước đây của X Holdings dùng để tiếp đón các chính khách. Người đứng đầu mới nhậm chức đã lập tức cho tu sửa lại, biến nơi này thành một trong những khách sạn sang trọng nhất cả nước, thậm chí là cả Bắc bán cầu, và đã khai trương lại vào năm ngoái.
Tại đây, chỉ cần khách hàng muốn, không có gì mà khách sạn không thể làm được. Chỉ cần bỏ tiền ra là có thể tận hưởng sự tiếp đón chu đáo khiến người ta thư giãn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Lý Bách Kiều đã đến khách sạn X vài lần trước khi nó được tu sửa lại. Ngay cả một người phóng túng như hắn cũng phải thốt lên kích thích và đã ghiền. Chắc chắn sau khi khai trương lại, dịch vụ còn tốt hơn nữa.
Thịnh Thiếu Du chưa bao giờ đến, nhưng cũng nghe nói tầng càng cao thì cấp độ tiếp đón càng cao, toàn bộ tầng cao nhất còn nổi tiếng là thiên đường của những kẻ biến thái.
Hai Omega đang trò chuyện rõ ràng không biết chỉ vài câu nói của họ đã chọc vào tổ ong vò vẽ trong lòng Thịnh Thiếu Du.
Omega lớn tuổi hơn lại cười nói: "Chị đã làm việc ở khách sạn này gần hai mươi năm rồi. Bảy tám năm trước, khi cậu chủ nhỏ chưa lên nắm quyền, chị đã từng tận mắt chứng kiến một Omega bị bốn Alpha hành hạ đến chết, sau đó được bọc trong ga trải giường mang ra ngoài, người còn ấm, rất thảm."
Omega trẻ tuổi hơn giật mình, rụt rè hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"
"Ai mà biết?" Omega lớn tuổi hơn thờ ơ nói: "Biết đâu bị ném xuống sông rồi. Ngay cả kính cửa sổ ở tầng này cũng là kính chống đạn dày, Omega bị đưa đến đây, dù có muốn đập cửa sổ nhảy lầu cũng không thể, sống chết đều do số phận. Em không biết đâu, tất cả cửa phòng ở đây đều được thiết kế đặc biệt, không chỉ cách âm tốt mà còn có chức năng cách ly pheromone. Em đoán xem là vì sao?"
Omega trẻ tuổi tiếp nhận quá nhiều thông tin trong vài phút, nhất thời không tiêu hóa nổi, ngẩn người nói: "Cách âm là để không làm phiền khách ở phòng khác. Còn cách ly pheromone? Tại sao chứ? Chẳng lẽ là sợ mùi quá nồng, trộn lẫn vào nhau sẽ khó ngửi ư?"
Tiền bối lớn tuổi hơn gật đầu: "Ừ, trả lời đúng một nửa. Em thử nghĩ xem, mấy Alpha đối phó với một Omega, nếu là em, em cũng sẽ khóc la khản cổ đúng không?"
Omega trẻ tuổi bỗng rùng mình, rụt cổ nói: "Lần đầu tiên em thấy, làm Omega không có nhan sắc cũng không tệ lắm."
Thực tập sinh Omega mới đến hai tháng toàn thân nổi da gà, nhưng vừa sợ vừa muốn nghe. Ngẩng đầu lên thấy tiền bối Omega lớn tuổi hơn đang nhìn mình, lập tức lộ ra vẻ tò mò, hỏi: "Chị vừa nói em trả lời đúng một nửa, vậy sai chỗ nào?"
Omega lớn tuổi hơn không trả lời mà hỏi lại: "Em đã từng nghe nói đến việc cưỡng chế mẫn cảm chưa?"
"Hả?" Omega nhỏ nhìn chị ta bằng vẻ mặt ngơ ngác, lắp bắp trả lời: "Em chỉ biết đến kỳ phát tình, hồi cấp hai sách sinh học có dạy, mỗi Omega đều có kỳ phát tình cố định, còn Alpha là kỳ mẫn cảm."
Omega lớn tuổi hơn lại cười, đưa tay xoa đầu đàn em: "Đừng học thuộc lòng nữa! Sách vở là để cho trẻ ngoan xem! Những mánh khóe trong xã hội này, trường học hầu như không dạy." Chị ta liếm đôi môi khô nứt sắp bong tróc rồi nói tiếp: "Omega yếu ớt nếu ở chung phòng với quá nhiều Alpha ác ý giải phóng pheromone sẽ sống không bằng chết, chỉ có thể mặc người ta xâu xé."
Thấy đàn em chưa trải sự đời nghe đến mức mặt mày tái mét, Omega lớn tuổi hơn lại nhếch môi cười: "Thực ra, Tiểu Trương trực ca đêm cũng rất thương cậu nhóc đó. Nghe nói, cậu ta cũng không phải ngay từ đầu đã ngoan ngoãn. Tuy có một khuôn mặt xinh đẹp yếu đuối, nhưng lúc mới đến, cậu ta lại rất ương ngạnh cứng đầu. Bị ép ngửi pheromone của nhiều Alpha như vậy, vậy mà vẫn còn sức cắn cổ tay tự tử."
"Hả?"
Omega trẻ tuổi đột nhiên nhớ đến cái nhìn thoáng qua hôm đó ở hành lang.
Omega xinh đẹp hương lan ở phòng 9901 có dáng người mảnh khảnh nhưng rất cao. Đứng giữa một đám Alpha đỉnh cấp cũng không hề thấp bé. Khung xương mềm mại mảnh mai được bao bọc trong chiếc áo khoác đen dài, làn da trắng đến phát sáng.
Khí chất của cậu rất lạnh lùng, không hề giống nhân viên tiếp khách mà nhìn rất ngây thơ trong trắng.
Omega đột nhiên nhớ đến tình tiết trong tiểu thuyết ma quỷ cổ đại. Tiên nhân băng thanh ngọc khiết vô tình bị ma quỷ lôi kéo, rơi vào địa ngục nhơ nhuốc thối tha.
Thật khó tưởng tượng một người có khí chất thanh khiết như vậy phải tuyệt vọng đến mức nào mới cắn cổ tay tự tử.
...
Thịnh Thiếu Du không thể nghe thêm một giây nào nữa.
Trong đầu anh không ngừng hiện lên nụ cười đơn thuần ngây thơ của Hoa Vịnh.
Những khoảnh khắc êm đềm như ánh mặt trời dịu nhẹ trong quá khứ khiến anh đứng ngồi không yên, tựa như vạn tiễn xuyên tim.
Hoa lan của tôi.
Hoa Vịnh của tôi.
Một chọi tám? Làm sao có thể như vậy được? Em ấy làm sao mà chịu nổi...
Omega cứng đầu da mặt mỏng kia ngay cả hôn cũng rất vụng về, Thịnh Thiếu Du phải nâng mặt cậu lên mới không để cậu bỏ chạy giữa chừng vì xấu hổ.
Alpha cấp S bị cướp mất Omega sắp nổi điên rồi.
Anh đau khổ nhắm mắt lại, trái tim giống như bị khoét ra một miếng thịt, ngực phập phồng dữ dội, hơi thở gấp gáp như thể phổi sắp nổ tung.
Lồng ngực trống rỗng mở ra một lỗ hổng tan hoang, không khí lạnh lẽo như đông cứng lại, không chút thương tiếc tràn vào, phát ra tiếng thở khò khè như ống bễ hỏng trong lá phổi bị tổn thương.
Thịnh Thiếu Du nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Vịnh, nghĩ đến làn da trắng mịn không tì vết của Omega, nghĩ đến vành tai đỏ ửng vì ngại ngùng khi hôn của cậu, nghĩ đến chứng rối loạn pheromone...
Bọn Alpha chơi bời kia không thể đánh dấu cậu, bọn chúng sẽ hại chết cậu!
Thịnh Thiếu Du không thể kiềm chế mà tưởng tượng ra cảnh Hoa Vịnh bị người ta bọc trong ga trải giường, toàn thân đầy máu bị vác ra khỏi phòng...
Nghĩ đến việc đoá hoa lan của anh đã từng tuyệt vọng há miệng, cắn vào cổ tay mình, chỉ để cầu mong một cái chết.
Trái tim anh tan nát.
Cổ tay mảnh mai trắng ngần kia, mỗi khi anh nắm lấy còn không dám dùng sức, sợ mạnh tay một chút là gãy mất.
Tự cắn, phải đau đến mức nào.
Thịnh Thiếu Du càng nghĩ càng thấy khó thở, giống như bị một bàn tay vô hình siết chặt cổ họng.
Đám người đó chắc chắn sẽ không dừng lại khi Hoa Vịnh nói "dừng lại" như anh. Bọn chúng hoàn toàn không quan tâm đến việc Hoa Vịnh có vui hay không, chỉ lo cho bản thân mình.
Trán anh áp chặt vào cổ tay đang chống trên bàn, mắt không tự chủ mà nóng lên, những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mặt bàn, từng giọt, từng giọt.
Mắt Thịnh Thiếu Du mờ đi, anh thậm chí không biết mình đang nói gì với Ngải Hành.
Anh gần như tự hành hạ mình, nghĩ đến việc có người đang tưới nước bẩn lên đoá hoa lan, trái tim bỗng dưng thắt lại, khối thịt đang đập trong lồng ngực run rẩy không ngừng, đớn đau như bị xé nát, dường như sắp ngừng đập.
"Ngải Hành, đưa cậu ấy về. Tôi cho cậu một trăm triệu. Chỉ cần mang được cậu ấy còn sống trở về, cậu có thể nhận số tiền mặt này ngay lập tức, hơn nữa tôi cũng sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ân tình này."
Ngải Hành tháo tai nghe, xoa xoa đôi tai gần như bị điếc, lau mồ hôi trên trán nói: "Được rồi, vì số tiền thù lao quá lớn, tôi sẽ không đòi thêm tiền thuốc men."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]