Cuộc sống chung trong sáng và ngọt ngào như mật ong khiến Thịnh Thiếu Du rạng rỡ. Mặc dù dự án "Kéo Gen" vẫn chưa có tiến triển, danh sách thanh trừng của Thẩm Văn Lãng cũng bặt vô âm tín, nhưng dạo gần đây Thịnh Thiếu Du lại hiếm khi nổi giận.
Mặt khác, kế hoạch nghe lén của Trần Phẩm Minh đang diễn ra khá thuận lợi. Mặc dù ban đầu có chút hoảng hốt khi suýt bị chính chủ phát hiện, nhưng nhìn chung vẫn không có gì trắc trở.
Chỉ tiếc là Hoa Vịnh tuy có tham gia nhiều cuộc họp cấp cao cùng Thẩm Văn Lãng, nhưng nội dung cuộc họp không liên quan đến bí mật cốt lõi. Chủ yếu vẫn là một số cuộc thảo luận nội bộ về mặt hành chính, không liên quan nhiều đến dự án nghiên cứu khoa học.
Trần Phẩm Minh vừa thất vọng vừa sốt ruột, đã hơn hai mươi ngày kể từ khi Thịnh Thiếu Du giao nhiệm vụ cho anh ta, cứ tiếp tục như vậy, anh ta sợ mình sẽ trắng tay trở về.
Ngày 24 tháng 5 là ngày đầu tiên của mùa hè năm nay, cũng là ngày tròn một tháng Trần Phẩm Minh đặt máy nghe lén vào cặp của Hoa Vịnh.
Ngày hôm đó nắng đẹp, nhưng đối với Thịnh Thiếu Du lại là một ngày thảm họa.
Buổi sáng, Hoa Vịnh vẫn làm bữa sáng kiểu Trung Quốc mà anh không thích lắm nhưng đã quen, gồm sữa đậu nành, bánh bao nhỏ,... Trước khi ra khỏi nhà, Thịnh Thiếu Du vẫn ôm cậu hôn một nụ hôn dài và ẩm ướt, sau đó họ nói với nhau "đi đường cẩn thận".
Hoa Vịnh vừa hôn xong vẫn chưa hết thở dốc, đỏ mặt vịn cửa hỏi Thịnh Thiếu Du: "Tối nay anh muốn ăn gì?"
Mấy hôm trước, Giang Hộ có một trận mưa lớn, Hoa Vịnh không mang ô nên bị ướt mưa, về nhà bị sốt nhẹ, Thịnh Thiếu Du dỗ dành cậu uống thuốc hạ sốt, nhưng vẫn không thấy đỡ. Đóa hoa lan yếu ớt không thể kiểm soát được việc giải phóng pheromone. Mấy ngày nay, mùi hoa trong nhà đặc biệt nồng nàn, mỗi ngày Thịnh Thiếu Du về nhà đều có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát đó.
"Không phải không khỏe sao? Còn nấu cơm làm gì? Anh gọi đồ ăn mang về, được không?"
"Không được." Đóa hoa lan ngày thường mềm yếu đến không thể mềm yếu hơn, khi bị ốm lại trở nên cứng đầu: "Em muốn nấu."
Thịnh Thiếu Du đành phải gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Canh cá đi, món em nấu tuần trước, rất ngon." Anh dừng lại một chút: "Nhưng hôm nay để anh rửa bát nhé." Hoa Vịnh lập tức cười, nhẹ nhàng nói: "Được ạ." Sau đó cậu quay người bước vào thang máy, vẫy tay với Thịnh Thiếu Du: "Vậy tối gặp."
Thịnh Thiếu Du đúng lúc nhận được một cuộc gọi nên không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ với cậu.
Có lẽ không nên như vậy, nếu biết Hoa Vịnh sẽ không bao giờ trở về nhà nữa, Thịnh Thiếu Du nhất định sẽ nghiêm túc giữ cậu lại, nói với cậu "tối gặp", hoặc là không cho cậu ra ngoài.
Nhưng Thịnh Thiếu Du không có khả năng tiên tri, nên anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, mặc cho cửa thang máy từ từ đóng lại. Trong tầm mắt, đoá hoa lan bấm nút xuống tầng, rời khỏi nhà, rồi không bao giờ quay trở lại nữa.
11 giờ 20 phút tối, Trần Phẩm Minh nhận được điện thoại của sếp. Thịnh Thiếu Du yêu cầu anh ta lập tức tìm người điều tra tung tích của Hoa Vịnh.
"Em ấy không trả lời tin nhắn từ chiều nay, tôi đã gọi điện cho em ấy lúc 6 giờ nhưng điện thoại đã tắt máy, đến giờ vẫn không liên lạc được, cũng không thấy về nhà." Giọng Thịnh Thiếu Du rất bình tĩnh, nhưng Trần Phẩm Minh đã theo anh nhiều năm, vẫn nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của anh: "Em ấy thường về nhà lúc 5 giờ 30, dù có tăng ca cũng sẽ báo trước. Tôi vừa gọi cho Thẩm Văn Lãng, cũng tắt máy. Trần Phẩm Minh, gần đây HS có động tĩnh gì không? Thẩm Văn Lãng không phải là gây ra chuyện gì, cả công ty bị bắt hết rồi chứ?" Nghe giọng điệu này, nếu công ty của Thẩm Văn Lãng thực sự bị bắt hết, Thịnh Thiếu Du chắc chắn sẽ lập tức đi bảo lãnh cho Hoa Vịnh, tiện thể giúp cậu nghỉ việc.
Nhưng tập đoàn HS đang phát triển, chủ tịch Thẩm Văn Lãng là người có nhân phẩm tốt, đứng đầu trong danh sách mười doanh nhân trẻ tiêu biểu của Giang Hộ năm ngoái, đương nhiên sẽ không có chuyện vì làm việc xấu xa mà bị bắt.
Nhưng nghe những lời suy đoán ngày càng lo lắng của Thịnh Thiếu Du, trong lòng Trần Phẩm Minh đột nhiên trỗi lên một ý nghĩ khiến anh ta lạnh sống lưng, buột miệng nói: "Thịnh tổng, có lẽ thư ký Hoa đã xảy ra chuyện."
Tim Thịnh Thiếu Du đập thình thịch như bị nước sôi dội vào, anh cố gắng giữ bình tĩnh, trầm mặt hỏi: "Em ấy có thể xảy ra chuyện gì?"
Trần Phẩm Minh run rẩy kể lại toàn bộ sự việc về máy nghe lén hôm đó.
Thịnh Thiếu Du siết chặt điện thoại đến mức kêu răng rắc, anh nghiến răng im lặng một lúc rồi mới nói: "Đi điều tra."
Hai chữ lạnh lùng như đang nhai đá lạnh, khiến cho Trần Phẩm Minh toát mồ hôi lạnh. Cúp điện thoại, anh ta lập tức tìm thám tử tư và gọi điện cho cảnh sát quen biết.
Nhưng không hiểu sao, một người sống sờ sờ như Hoa Vịnh lại biến mất không dấu vết.
Camera giám sát ở cổng chính của tập đoàn HS đã quay rõ cảnh cậu tan làm đúng 5 giờ, sau đó lên một chiếc xe taxi ở cổng, nhưng chiếc xe taxi đó không đi theo lộ trình thông thường mà đi lòng vòng, sau khi đi vào một con hẻm nhỏ không có camera giám sát thì không xuất hiện nữa.
Cảnh sát điều tra ra chiếc xe đó là xe ăn cắp, biển số giả, chủ xe đã báo cảnh sát từ một năm trước, vụ việc vẫn đang được điều tra.
Mỗi năm trên thế giới có hơn tám triệu người mất tích. Nhưng Giang Hộ là nơi an ninh tốt, Thịnh Thiếu Du nằm mơ cũng không ngờ chuyện mất tích lại liên quan đến mình.
Ở cửa ra vào nhà vẫn còn để bưu kiện mà Hoa Vịnh mua về chưa kịp bóc, trong bếp treo bộ dụng cụ nấu ăn và tạp dề mà cậu thường dùng. Khắp căn hộ đều là dấu vết sinh hoạt của cậu, cả căn nhà thoang thoảng hương lan. Nghĩ đến việc thanh niên mềm mại, trong sáng và xinh đẹp như hoa lan có thể sẽ không bao giờ quay trở lại, Thịnh Thiếu Du đau lòng như cắt, cảm nhận một nỗi đau chưa từng có.
Anh hận Trần Phẩm Minh tự ý hành động, nhưng Trần Phẩm Minh làm vậy cũng là vì sự phát triển của công ty, Thịnh Thiếu Du không thể trách móc quá đáng, chỉ có thể lấy lý do tự ý hành động trừ nửa năm tiền thưởng của anh ta.
Để tìm Hoa Vịnh, Thịnh Thiếu Du đã đầu tư rất nhiều nhân lực và vật lực, chỉ riêng thám tử tư anh đã tìm mười người. Ai cũng hứa hẹn chắc chắn, nhưng cuối cùng đều tay trắng trở về.
Thịnh Thiếu Du cảm thấy sự mất tích của Hoa Vịnh có liên quan đến Thẩm Văn Lãng.
Con sói gian xảo này thích giở trò sau lưng, thích đâm dao vào tim người khác không phải là chuyện ngày một ngày hai. Hơn nữa, Thẩm Văn Lãng tỏ ra quá đáng ngờ.
Ngày thứ hai khi Hoa Vịnh mất tích, điện thoại của Thẩm Văn Lãng đã bật lại bình thường, nhưng chỉ cần là điện thoại của Thịnh Thiếu Du, hắn đều từ chối nghe máy.
Thịnh Thiếu Du nghiến răng gọi điện cho hắn hết lần này đến lần khác, nhưng đầu dây bên kia luôn bận.
Không thể kiềm chế cơn nóng giận, Thịnh Thiếu Du đấm mạnh xuống bàn làm việc.
Nồng độ pheromone áp chế của Alpha cấp S ngay lập tức tăng cao đến mức đáng sợ, chiếc bàn làm việc bằng gỗ lê cứng cáp rạn nứt, trên mặt bàn xuất hiện một vết nứt dài và mảnh.
Alpha đỉnh cấp mất đi Omega yêu dấu thở hổn hển, chôn mặt vào lòng bàn tay, khuỷu tay bất lực chống lên chiếc bàn gỗ hoa văn tinh xảo bóng loáng trước mặt. Gỗ hoàng đàn quý giá từ giữa nứt ra, như trái tim tan nát của chủ nhân nó.
Cuối cùng, Thịnh Thiếu Du đã gọi đến điện thoại bàn của văn phòng Thẩm Văn Lãng, lần này cuối cùng cũng có người nghe máy.
Người nghe máy là một người đàn ông có giọng trầm, ngữ điệu đều đều.
"Xin chào, văn phòng chủ tịch HS, tôi là Cao Đồ, thư ký của Thẩm tổng, xin hỏi có chuyện gì không?"
Cao Đồ?
Thịnh Thiếu Du day day thái dương đang đau nhức vì thiếu ngủ triền miên, cố gắng nhớ lại, hình như đó là thư ký Beta đắc lực nhất bên cạnh Thẩm Văn Lãng.
"Thịnh Thiếu Du của Thịnh Phóng Sinh Vật, Thẩm tổng của các anh đâu?"
Cao Đồ ngẩn người, không ngờ Thịnh Thiếu Du lại gọi đến máy bàn văn phòng.
Y có ấn tượng sâu sắc với người tiếp quản sớm này, biết anh là một Alpha cấp S kiêu ngạo, ngay cả danh thiếp cũng phải để thư ký nhận.
– Sao anh ta lại tự mình gọi điện thoại? Lại còn gọi đến máy bàn?
Cao Đồ: "Chào Thịnh tổng, Thẩm tổng đang tiếp khách, tạm thời không tiện nghe máy."
"Khi nào Thẩm Văn Lãng có thời gian?" Thịnh Thiếu Du vất vả lắm mới gọi điện thoại được, nhíu mày nói thẳng: "Anh hỏi anh ta khi nào rảnh?" Nghĩ một chút, thái độ anh lại dịu xuống, nhún nhường nói: "Tôi có thể sắp xếp theo thời gian của anh ta, anh hỏi rõ rồi báo cho tôi, tôi sẽ gọi lại bất cứ lúc nào."
Cao Đồ hơi bối rối trước sự thay đổi thái độ của anh, nhưng với tư cách là thư ký, đối mặt với Thịnh Thiếu Du cũng là người có tiếng tăm trong lĩnh vực sinh học, y không tiện hỏi nhiều, đành phải đồng ý: "Vâng, lát nữa tôi sẽ hỏi Thẩm tổng rồi báo lại cho anh."
Thẩm Văn Lãng và Thường Tự đang nói chuyện trong phòng tiếp khách, hai người là người quen cũ, nhưng mối quan hệ thân thiết của họ đừng nói là ở Giang Hộ, ngay cả trên toàn quốc cũng ít người biết.
Cao Đồ đợi gần hai tiếng mới thấy Thẩm Văn Lãng từ phòng họp đi ra. Kể từ kỳ phát tình đó, Thẩm Văn Lãng đã cố tình xa cách y. Tuy rằng trong bữa tiệc liên hoan của đồng nghiệp lần trước, có một đồng nghiệp cũ còn nói đùa rằng Cao Đồ là thư ký số một không thể lay chuyển của văn phòng thư ký. Nhưng chỉ có Cao Đồ mới biết, Thẩm Văn Lãng không còn coi trọng y như trước nữa.
Mọi thứ có lẽ đã thay đổi từ khi Hoa Vịnh vào làm. Trước đây, Thẩm Văn Lãng đi dự tiệc luôn chỉ dẫn theo Cao Đồ, nhưng từ khi có Hoa Vịnh, trong thời gian Thẩm Văn Lãng đi dự tiệc, Cao Đồ sẽ rảnh rỗi. Có Hoa Vịnh rồi, Thẩm Văn Lãng không bao giờ dẫn y đi tham dự bất kỳ hoạt động riêng tư nào nữa, khiến Cao Đồ rảnh đến mức phát rầu.
Omega trẻ tuổi xinh đẹp kia là người duy nhất mà Cao Đồ biết có thể công khai tiếp cận Thẩm Văn Lãng. Sau khi tiếp xúc, Cao Đồ nhận thấy hiệu suất làm việc của Hoa Vịnh rất cao. Khác với tính cách mềm mại dịu dàng, cậu làm việc rất quyết đoán, mang phong cách của sinh viên một trường danh tiếng. Dưới sự tô điểm của nhan sắc, tài năng của Hoa Vịnh chẳng những không bị lu mờ mà càng thêm tỏa sáng.
Nhịp độ công việc của Thẩm Văn Lãng rất nhanh, Cao Đồ đã phải nỗ lực mười năm mới dần theo kịp bước chân của hắn. Nhưng Hoa Vịnh thì khác, Cao Đồ nhận thấy, mặc dù tổ thư ký chỉ giao cho Hoa Vịnh những công việc nhẹ nhàng, nhưng thực tế phong cách làm việc của Hoa Vịnh và Thẩm Văn Lãng rất giống nhau, hơn nữa còn rất ăn ý.
Có lẽ đây chính là cái gọi là trời sinh một cặp? Mỗi khi nghĩ đến điều này, Cao Đồ chỉ có thể mỉm cười tự giễu, dù sao đó cũng là Omega duy nhất mà Thẩm Văn Lãng có thể chịu được, là chuyện trời định, Cao Đồ dù có cố gắng đến đâu cũng không bao giờ học được.
Tuy nhiên, Hoa Vịnh được trọng dụng đã không đi làm hơn nửa tháng. Đồng nghiệp ở bộ phận nhân sự nói, Thẩm tổng đã tự mình xin nghỉ phép dài hạn cho thư ký Hoa. Cao Đồ ban đầu hơi lo lắng cho Hoa Vịnh, nhưng khi nhìn thấy nụ cười ám chỉ trên mặt đồng nghiệp, y chợt cảm thấy chua xót trong lòng, lập tức hiểu ra. Omega yếu ớt nếu bước vào kỳ phát tình đặc biệt nghiêm trọng, nghỉ làm một hai tháng cũng không có gì lạ.
Không phải ai cũng như Cao Đồ, thích tự chuốc lấy khổ. Dù gặp phải kỳ phát tình nghiêm trọng nhất, tiêm thuốc ức chế đến mức mồ hôi lạnh túa ra, cũng chỉ muốn nhanh chóng trở lại làm việc. Bởi vì chỉ có đi làm, y mới có cơ hội gặp Thẩm Văn Lãng.
Hơn 4 giờ chiều, Thẩm Văn Lãng và Thường Tự lần lượt bước ra khỏi phòng họp. Thường Tự vỗ vai Thẩm Văn Lãng, trên mặt có chút đồng cảm nói: "Cậu tự cầu phúc đi."
Thẩm Văn Lãng liếc nhìn anh ta, không chút biểu cảm gật đầu, quay người thấy Cao Đồ đang đứng ở hành lang không xa phòng họp, lông mày khẽ nhíu lại.
Thẩm Văn Lãng thực sự không nhớ Beta này bắt đầu xuất hiện bên cạnh mình từ khi nào nữa.
Nhớ lại, thời gian đã quá lâu. Khi Thẩm Văn Lãng còn đi học, một ngày nọ, hắn quay đầu lại, đột nhiên phát hiện Beta bình thường về mọi mặt này đã đi theo mình rất lâu. Ban đầu, y chỉ thỉnh thoảng xuất hiện trong tầm mắt của Thẩm Văn Lãng, sau đó không biết sao lại bắt chuyện được.
Thẩm Văn Lãng không phải người hoạt bát hay cởi mở, nhưng Beta cùng khóa khác lớp có tính cách ôn hòa, dáng vẻ chậm chạp này không khiến người ta khó chịu. Vì vậy, Thẩm Văn Lãng không đuổi y đi, mặc kệ y đi theo, cứ như vậy mà quen nhau, chớp mắt đã qua nhiều năm.
Khi Cao Đồ vào tổ thư ký của HS, họ đã mất liên lạc gần một năm.
Đột nhiên nhìn thấy bức ảnh quen thuộc trên bảng vinh danh nhân viên xuất sắc của bộ phận nhân sự, không hiểu sao Thẩm Văn Lãng lại nhất thời bốc đồng, để Cao Đồ vốn đang làm việc ở bộ phận kế hoạch vào tổ thư ký gần gũi với mình.
Từ góc nhìn của Thẩm Văn Lãng, người đàn ông này quá chậm chạp và cứng nhắc, mặc dù làm việc chăm chỉ cầu tiến, nhưng lại thiếu đi sự linh hoạt.
Tuy nhiên, sự điềm tĩnh, chín chắn và cứng nhắc của Cao Đồ chính là điều quý giá nhất trong thế giới vật chất biến đổi khôn lường này.
Nhiều năm qua, Beta này luôn ở phía sau Thẩm Văn Lãng, đứng cách hắn không xa. Dù Thẩm Văn Lãng có nhìn thấy hay không, y dường như vẫn luôn ở đó, không xa không gần, mãi mãi không rời đi.
Mặc dù Thẩm Văn Lãng chưa bao giờ thừa nhận, nhưng sự tồn tại của Beta này khiến Thẩm Văn Lãng thiếu cảm giác an toàn cảm thấy vô cùng yên tâm.
Và sự yên tâm này đã bắt đầu thay đổi từ vài tháng trước. Sau khi biết Cao Đồ xin nghỉ phép là để ở bên cạnh bạn đời Omega đang trong kỳ phât tình, Thẩm Văn Lãng đã cáu kỉnh vô cớ mấy ngày liền. Chẳng những không dành một ánh mắt tốt cho người bạn học cũ này mà còn giảm bớt tiếp xúc riêng tư với y. Chỉ cần nghĩ đến việc người đàn ông chậm chạp cứng nhắc này dang rộng vòng tay ôm lấy một Omega đang trong kỳ phát tình, nghĩ đến dáng vẻ vụng về nhưng nỗ lực an ủi Omega của y, sự chán ghét Omega của Thẩm Văn Lãng đã lên đến đỉnh điểm chưa từng có.
Công bằng mà nói, hôm đó khi đưa USB cho Hoa Vịnh, mùi Omega trên người Cao Đồ không hề khó ngửi. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì chìm đắm trong dục vọng và bước chân loạng choạng của Cao Đồ, Thẩm Văn Lãng cảm thấy vô cùng bực bội, lời trách móc vô lý chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng thốt ra.
Khuôn mặt Cao Đồ lập tức tái nhợt, nhưng vẫn tốt tính xin lỗi ngay lập tức, song điều đó chỉ khiến Thẩm Văn Lãng đã mắng y cảm thấy khó chịu hơn mà thôi.
Sau khi trở lại làm việc, Thẩm Văn Lãng bắt đầu chủ động xa cách Cao Đồ.
Hắn ghét việc mình mỗi lần nhìn thấy mặt y là lại nghĩ đến cảnh y ôm ấp Omega, sau đó cảm thấy khó chịu trong lòng.
Thẩm Văn Lãng hơi hối hận, hối hận vì hắn đã vô thức quá dựa dẫm vào Cao Đồ.
Vô thức coi Beta đáng ghét khiến tim hắn đau nhói, thà xin nghỉ phép rời khỏi hắn để về nhà an ủi bạn đời Omega này là vật sở hữu của mình.
"Có việc gì không?" Vừa nhìn thấy Cao Đồ, Thẩm Văn Lãng lập tức nhíu mày, không vui nói: "Không có việc gì thì đừng đứng đây làm hình nhân, tôi thuê cậu đến không phải để trang trí văn phòng. Hơn nữa, cậu cũng không có được đẹp để làm đồ trang trí đâu, hiểu chưa thư ký Cao?"
Cao Đồ biết mình không được đẹp, nhưng bị Thẩm Văn Lãng nói thẳng như vậy, tim vẫn thắt lại.
"Xin... xin lỗi." Nhưng y không có tài ăn nói, đối mặt với Thẩm Văn Lãng càng không nói nên lời, ngoài việc lắp bắp xin lỗi ra thì không làm được gì khác.
Thẩm Văn Lãng liếc nhìn y, vẻ chán ghét không thể che giấu. Điều này khiến Cao Đồ vốn đã tự ti càng thêm hoảng loạn, lo lắng nghĩ xem có phải hôm nay mình quên uống thuốc ức chế nên có mùi không?
Không đúng, sáng nay y đã uống rồi, liều tiếp theo phải đến trưa mới uống.
Nhưng gần đây pheromone của y ngày càng bất ổn, các triệu chứng rối loạn ngày càng rõ ràng. Để chắc chắn, Cao Đồ cẩn thận lùi lại một bước rồi mới nói: "Hai tiếng trước, Thịnh Thiếu Du, Thịnh tổng của Thịnh Phóng Sinh Vật đã gọi điện thoại đến máy bàn văn phòng của anh."
Thẩm Văn Lãng nhìn Cao Đồ lặng lẽ lùi lại một bước, dáng vẻ như muốn tránh xa mình, sắc mặt vốn đã không tốt lại càng thêm u ám, biết rõ còn hỏi: "Thịnh Thiếu Du gọi đến làm gì?"
"Anh ta không nói. Chỉ nói khi nào anh rảnh thì báo cho anh ta biết, anh ta sẽ gọi lại theo thời gian của anh."
Thẩm Văn Lãng nhếch mép mỉa mai: "Không phải Thịnh Thiếu Du luôn kiêu ngạo sao, mới vài ngày không liên lạc được với Hoa Vịnh đã sốt ruột như vậy rồi? Xem ra, cũng chẳng có bản lĩnh gì."
"Không liên lạc được?" Cao Đồ ngẩn người: "Thư ký Hoa không phải đang nghỉ phép sao?"
Thẩm Văn Lãng lạnh lùng liếc y, Cao Đồ ngượng ngùng im lặng.
Thẩm Văn Lãng không mù, đương nhiên biết Hoa Vịnh có khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành. Tất cả Beta, Alpha trong công ty, hễ ai từng gặp đều rất quan tâm đến thư ký Hoa. Nhưng thấy Cao Đồ quan tâm đến Hoa Vịnh như vậy, hắn vẫn không vui, bĩu môi hỏi: "Đúng vậy, cậu ta không có ở đây, có phải cậu cũng nhớ cậu ta lắm không?"
Cao Đồ không ngờ Thẩm Văn Lãng lại hỏi như vậy, càng không biết nên trả lời thế nào để không chạm vào vùng cấm của sếp, y im lặng một lúc rồi mới nói: "Chắc có nhiều người nhớ thư ký Hoa lắm."
– Mẹ kiếp, ý gì đây? Có nghĩa là cậu cũng nhớ, chỉ có điều không có cửa à? Mặt Thẩm Văn Lãng càng đen hơn.
"Thẩm tổng, bên Thịnh tổng..."
"Để hắn đợi đi, càng sốt ruột càng tốt. Lần đầu gặp mặt vừa mở miệng ra là 35 tỷ, làm như tiền trên thế giới đều do Thịnh Phóng in ra vậy. Thằng quỷ đó kiêu ngạo quá mức, đã đến lúc phải có người dạy dỗ hắn rồi." Thẩm Văn Lãng lạnh lùng nói: "Không được gọi lại. Từ giờ trở đi, thấy hắn gọi đến thì từ chối thẳng cho tôi. Cao Đồ, cậu là thư ký của tôi, không phải loa phát thanh của Thịnh Thiếu Du, phải biết vị trí của mình, đừng làm những chuyện vô bổ." Nói xong, Alpha cấp S cao lớn đẹp trai bỏ lại thư ký Beta tự nhiên bị mắng một trận, nghiến răng tức giận rời đi.
—----
Gấu Gầy: tui không lo cho bé Vịnh mà chỉ lo cho bạn Du thôi🫣. Còn cặp kia thì tui lo cho bạn Lãng 😂
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]