Nhà tù âm u suốt ngày không ánh sáng, nằm trên cỏ khô cũng không chống nổi hàn khí trên nền đá lạnh, từng trận từng trận thấm vào xương cốt, vào tim.
Một con chuột đang chui tới chui lui trong đám cỏ, bỗng nhiên đầu đụng phải một bàn tay, há cái mỏ nhọn cắn lên.
“A...” Cảnh Thiều bị chuột cắn tỉnh, lật tay túm nó lại.
“Chít chít ~” Con chuột sợ tới mức kêu hét không thôi.
Mộ Hàm Chương ngủ một bên tỉnh giấc, nhìn Cảnh Thiều giằng co cùng con chuột, không khỏi bật cười, chậm rãi ngồi dậy nói, “Vương gia sao không ngủ?”
Cảnh Thiều quay đầu lại nhìn y, cây đuốc ở đầu hành lang nhà tù ban đêm lay động, ánh sáng tối tăm chiếu vào người ở góc tường, hiện ra vài phần lo lắng. Nhịn không được giơ giơ tay về phía y, mang theo con chuột trong tay cho y nhìn, “Ta bắt được con này, chúng ta có thịt ăn đây.”
Mộ Hàm Chương nhíu mày nhìn mao lão thử đang giãy dụa không thôi, tưởng tượng không nổi thứ này thì bỏ vào miệng thế nào, cũng không tính nói tiếp đề tài này, “Vương gia nếu ngủ không được, chi bằng nói chuyện với thần một lát...khụ khụ...” Nói xong lại ho khan, thân thể y vốn không tốt, ở trong ngục lại không có thuốc, nền đá lại lạnh, ban đêm thường xuyên bị lạnh đến rút gân, hiện tại hai chân vẫn co rút đau đớn.
Cảnh Thiều thấy y lại ho khan liền nhích qua, buộc cái đuôi chuột lên cái đinh trên tường, ngồi bên cạnh y, “Ừm...nếu ngươi lạnh, thì dựa vào ta đi.” Tuy hắn hằng năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-vi-thuong/804863/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.