“Cho ta xem!” Cố Hoài Khanh lập tức vươn tay đoạt, bị Cảnh Thiều lanh tay lẹ mắt lấy mất. 
“Ta còn chưa xem mà!” Cảnh Thiều hai bước nhảy lên bàn đá, đứng cao cao trên ấy. (-__________- xao tuôi cứ như thấy mấy đứa con nít loi choi thế lày) 
Trong thư Cảnh Sâm không hề nói một câu vô nghĩa, đơn giản thông báo tình hình kinh thành. 
Chuyện Giang Châu tuy nói cuối cùng Đại Hoàng tử 'quân pháp bất vị thân' mà không bị liên lụy, nhưng cái hại là bị Hoàng Thượng chán ghét không quan tâm nữa, trên triều đình cũng thành thật hơn không ít. Tứ Hoàng tử bị ném tới tông miếu tu tỉnh, đã được mấy tháng mà Hoành Chính đế tựa như không hề có ý định cho hắn về, Cảnh Du không ở trong triều thì đám vây cánh của hắn cứ từng bước từng bước bị moi ra, bây giờ sắp tới cuối năm lại xử trí một nhóm người nữa. 
“Sao phụ hoàng lại nghi ngờ Cảnh Du?” Cảnh Thiều chau mày nhìn lại một lần, vốn cho là Hoành Chính đế chỉ muốn phạt Tứ Hoàng tử mà thôi, nhưng theo tình thế này thì rõ ràng là có ý đuổi tận giết tuyệt. 
“Nguyên nhân là chuyện Lễ bộ Thị lang Triệu Lâu Lâm kia,” Mộ Hàm Chương nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Cố Hoài Khanh, “Đại ca, Triệu Lâu Lâm này có chỗ nào đặc biệt không?” 
“Không có gì đặc biệt, cỏ đầu tường mà thôi,” Cố Hoài Khanh thừa dịp Cảnh Thiều chưa chuẩn bị mà đoạt thư vào tay, “Thứ nghi ngờ này một khi đã sinh ra thì không thể dừng lại được.” 
Lòng nghi ngờ một khi đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-vi-thuong/804857/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.